Móng vuốt và chạm với mũi thương, Độc Cô Tiếu lui về phía sau mấy bước, sắc mặt có chút khó coi.
Nếu như có thể sử dụng tiên lực, như vậy đầu yêu thú này ngay cả nửa chiêu cũng không cần ra, mà chỉ bằng vào thân thể, hắn lại bị tổn thương nặng nề.
– Để ta đến thử xem!
Thấy Độc Cô Tiếu có hại chịu thiệt, những người khác cũng không tu luyện thân thể, vi vậy Nhiếp Vân tiến lên phía trước một bước.
Bất kể nói như thế nào, tất cả mọi người là một đoàn đội chỉnh thể, vạn nhất ở chỗ này bị Kim Thân Ma tộc phát hiện ra, như vậy muốn đi sẽ khó khăn.
– Ngươi?
Toàn bộ mọi người sững sờ.
Đối với Nhiếp Vân, tuy nhiên bọn họ tán thành, thế nhưng cũng chỉ là cảm thấy thực lực có tư cách đi theo, sức chiến đấu chính thức kém bọn họ rất xa, không thành châu ngọc.
Chính là bởi vì như thế cho nên trên đường đi bọn hắn cũng không để cho Nhiếp Vân dò đường, cũng không có chủ động để cho hắn ra tay đánh chết Ma Nhân, yêu thú. Lúc này Nhiếp Vân đột nhiên đi ra khiến cho tất cả mọi người có chút kỳ quái.
– Hừ, Độc Cô công tử cũng không chiến thắng được đầu con yêu thú này, chỉ bằng vào một tiểu tử La Tiên cảnh như ngươi?
Tống Ngọc cười rộ lên, trong mắt hiện lên vẻ khinh miệt.
– Đừng có quấy rối ở đây, qua một bên chơi đi!
Hiên Viên Triêu Tinh cũng nhíu mày nói.
– Ha ha!
Không để ý tới hai người đang trào phúng, Nhiếp Vân đi về phía trước, đón móng vuốt của yêu thú, đánh qua một quyền.
Lực lượng thân thể đơn thuần, không dùng bất luận một chút tiên lực nào.
– Cẩn thận…
Thấy hắn lỗ mãng như thế, ngay cả Độc Cô Tiếu cũng không dám ngạn kháng mà hắn lại dám ngạnh kháng như vậy. Đám người Chí Liễu, Tiếu Đằng đều biến sắc. Bất quá sắc mặt vừa mới biến hóa xong thì đã bị vẻ cổ quái thay thế.
Chỉ thấy yêu thú đối kháng với một quyền cua Nhiếp Vân ngay cả tiếng kêu thảm cung không có phát ra thì xương cốt, cơ bắp đã vỡ vụn từng khúc. Từ không trung rớt xuống, biến thành một bãi bùn nhão.
– Cái này…
– Nhục thể của ngươi không ngờ lại mạnh mẽ như vậy.
Mọi người lúc này mới hiểu được, thiếu niên tuổi không lớn trước mắt này thân thể cường đại vô cùng.
– Ăn hết những thứ này, ăn sống!
Một quyền đánh chết yêu thú, bàn tay của Nhiếp Vân tạo thành tảo, lấy ra mấy khối thịt từ trên người yêu thú rồi đưa tới.
Loại yêu thú này thân thể mạnh mẽ, máu huyết đối với con người là vật đại bổ, có thể trợ giúp máu tăng tuần hoàn, gia tăng lực lượng thân thể.
– Ăn sống? Chẳng lẽ ngươi cho rằng Hiên Viên công tử ta sẽ ăn thứ này sao? Cút ngay!
Hiên Viên Triêu Tinh hừ lạnh, cũng không tiếp nhậ.
– Đừng cho ta, ta cũng không ăn, mùi máu quá tanh a.
Mị Hân Nhi cũng biến sắc, liên tục khoát tay.
– Hiên Viên công tử không ăn. Ta cũng không ăn, nhanh mang đi đi!
Sắc mặt Tống Ngọc có chút trầm thấp.
– Cho ta một khối!
Độc Cô Tiếu không giống như ba người Hiên Viên Triêu Tinh, hắn do dự một chút rồi tiếp nhận một khối.
Không để ý tới mấy người không ăn, Nhiếp Vân đưa khối huyết nhục cho Tiếu Đằng, Chí Liễu:
– Ăn hết thứ này đi!
Hai người biết rõ Nhiếp Vân sẽ không hại mình, vì vậy lúc này mới cố nén mùi máu tươi mà nuốt xuống.
Những huyết nhục này ở trong miệng tanh hôi khó ngửi. Vừa mới tiến vào phần bụng lại lập tức cảm thấy có một cổ nhiệt lưu vọt tới, trọng lực gấp mười lần vốn khiến cho bọn hắn khổ không thể tả, nương theo nhiệt lưu bắt đầu khởi động đã không còn khó chịu như vậy nữa.
Mà ngay cả cả người cũng cảm thấy nhẹ hõm hơn rất nhiều, cơ bắp vốn bởi vì trọng lực cho nên bị xé rách vỡ vụn, lúc này cũng hoàn hảo không tổn hao gì, tràn ngập sức sống.