– Còn có vị đạo huynh nào muốn tới Đô Thiên ta làm khách không?
Đô Thiên Thần Tôn đứng dậy, nhìn chung quanh hư không Đô Thiên Thần Giới, cao giọng nói.
Trong lòng mập lão giả này cũng không khỏi tức giận, Đô Thiên Thần Giới là địa bàn của hắn, ở trên địa bàn của hắn, thậm chí có Thần Tôn xuất thủ đánh lén, nếu không phải Giang Nam Luyện Thiên đại trận thật sự tinh diệu, liền bị người đắc thủ, để cho hắn chỉ cảm thấy không nể mặt.
Hư không Đô Thiên Thần Giới khẽ đung đưa mấy cái, nhưng không ai hiển lộ hành tích, nghĩ đến đã viễn độn bay đi, chỉ nghe một thanh âm bất âm bất dương xa xa truyền đến:
– Ha hả, mập mạp chết bầm giấu diếm cũng rất sâu, lại chưởng khống trận pháp lợi hại như thế, cũng may ngươi giấu diếm không nổi nữa…
– Trong hạo kiếp, ngươi liền chết chắc…
Lại có một thanh âm chói tai truyền đến.
Hai thanh âm này đều là thay đổi thanh tuyến, làm cho người ta không biết rốt cuộc là người nào phát ra.
Chủ nhân của thanh âm này hiển nhiên cho rằng chưởng khống Luyện Thiên đại trận chính là Đô Thiên Thần Tôn, cho nên mới nói như vậy, dù sao Giang Nam chẳng qua là Thiên Thần cảnh giới, nếu có thể chưởng khống đại trận như vậy, thậm chí ngay cả Thần Tôn cao cao tại thượng cũng có thể luyện chết, không khỏi có chút quá làm người kinh sợ, cho nên bọn họ mới sẽ cho rằng Giang Nam bất quá là tượng gỗ do Đô Thiên Thần Tôn thổi phồng ra, mà tên mập mạp chết bầm này mới là người chưởng khống Luyện Thiên đại trận thực tế.
Giang Nam khẽ mỉm cười, không có giải thích, Đô Thiên Thần Tôn tự nhiên cũng không thể đuổi theo giải thích chủ chưởng đại trận cũng không phải là hắn, mà là Giang Nam.
– Lại là hơn ba trăm đạo Thần Tôn đạo tắc!
Giang Nam lấy tay một trảo, đem Đại Đạo đạo tắc bị đề luyện trong Luyện Thiên đại trận lấy ra, một mảnh đạo tắc dài hẹp cực kỳ thô to bắt mắt, mọi người rối rít xem ra, chỉ thấy trong đạo tắc này xuất hiện đủ loại thần lực, mơ hồ có thể thấy vô số ký hiệu hình người cầu chúc lễ bái, vạn dân Tế Tự, rất là kỳ lạ.
Những đạo tắc này trừ vô số nhân loại, còn có vô số chủng tộc khác, yêu ma quỷ quái, thiên kỳ bách quái, hết thảy đều Tế Tự cúng bái, thành kính vô cùng.
– Đây là Đại Đạo đạo tắc gì?
Nhiều Thần Ma rối rít cau mày, nghi ngờ không giải thích được, cho dù là Đô Thiên Thần Tôn cũng nhíu mày nói:
– Ta cuộc đời này còn chưa từng thấy qua đạo tắc kỳ lạ như vậy, làm sao có bày biện ra vạn dân Tế Tự chi tướng?
Tương Ngạn Thần Chủ ho khan một tiếng nói:
– Chư Thiên thần quốc đếm không xuể, nhưng con dân thần quốc là cung cấp nuôi dưỡng Thần Ma cung phụng, mà không phải là tín ngưỡng Thần Ma. Nếu Thần Ma để cho vạn dân tín ngưỡng hắn, không thể nghi ngờ là chặt đứt tiền trình những sinh linh này.
– Thì ra người mới vừa rồi, là Thánh Thiên Đại Tôn.
Giang Nam đem những đạo tắc này thu hồi, cười nói:
– Thiên Vương Vãng Sinh Kinh, tụ tập vạn dân tín ngưỡng, trong đạo tắc cũng có vạn dân cầu nguyện Tế Tự chi tướng, đây là Tế Tự Đại Đạo. Tế Tự Đại Đạo có hại thật lớn, làm cho người ta tín ngưỡng hắn, chỉ cần tín ngưỡng hắn, hắn vô hình trung liền đeo lấy gông xiềng cho tu sĩ Thần Ma, lấy hắn vi tôn, cuộc đời này tu vi thực lực liền không cách nào vượt xa hắn. Ba trăm Tế Tự Đại Đạo này, các ngươi tốt nhất không nên luyện hóa, Thánh Thiên Đại Tôn bị người chưởng khống, nếu các ngươi luyện hóa đạo tắc của hắn, cũng sẽ rơi vào người nọ nắm trong bàn tay.
Mọi người thấy hắn nói nghiêm trọng, rối rít gật đầu đồng ý.
Vạn dân Tế Tự, chính là thiệt người lợi mình chi đạo, mặc dù có thể có đại thành tựu, nhưng đứt người tiền trình, không phải là chính đạo.
Hơn nữa nếu tham lam những Thần Tôn đạo tắc này, luyện hóa ngược lại sẽ rơi vào ma chưởng người khác, không khỏi có chút cái được không bù đắp đủ cái mất.
Giang Nam đem Tiên Đạo minh châu kia thu hồi, mọi người riêng phần mình tản mát Luyện Thiên đại trận, Giang Nam đem từng mặt trận kỳ thu hồi, đưa vào bên trong Thánh Tông, tạ ơn mọi người, đám người Mão Thiên Kỳ Chủ, Phong Hoa Kỳ Chủ rối rít cười nói:
– Chúng ta được giáo chủ chỗ tốt, há có thể không vì giáo chủ xuất lực? Kời khách khí không cần nói.
– Tấm Linh Hải này, liền lưu lại làm một chỗ bảo địa của thánh tông ta, đệ tử có tư chất cùng công lao, có thể tiến vào trong đó tìm hiểu tu hành.