Tình yêu này từ lâu đã bị bóp méo, nhưng cậu ấy không nghĩ rằng nó có gì sai trái.
Chỉ có như vậy thì cậu mới luôn cảm thấy mình vẫn còn sống, sinh động, còn biết yêu thương, còn có thể gào thét, còn có thể điên cuồng.
S “Dù cho, tôi bắt em phải gả cho tôi, nh con cho tôi, em cũng làm được sao?”
C “Đúng, chỉ cần anh chắc chắn răng ố Thành Trung được sống, tôi có thể đồng ý với anh mọi thứ.”
Cô nắm chặt chiếc điện thoại, thốt ra từng chữ một.
“Vậy thì tôi đây sẽ nhìn thấy cái gì ở đám cưới hả? Một cô dâu hoạt bát hay là một cái xác chết?”
Diên đùa cợt hỏi ngược lại.
Hứa Trúc Linh nghe vậy, trái tim cũng bị dội một luồng khí lạnh, trong chớp mắt giống như là bị kim đâm vậy, vô cùng đau đớn.
“Anh cũng biết rồi, tại sao còn muốn hỏi tôi nữa?”
“Đúng vậy, tôi biết hết, tôi biết tính cách của em như vậy, ngoài miệng nói đồng ý, nhưng sự thật là đã nghĩ xong cách tự tử rồi. Nhưng… nhưng tôi muốn ép em, bởi vì tôi yêu mà không được, theo đuổi cũng không được, tôi cũng không thấy nhìn hai người vui vẻ.”
“Trái dưa hái xanh thì không ngọt, nhưng tôi muốn trái dưa này thuộc về tôi. Tôi không quan tâm nó có ngọt hay không, em có hiểu không?”
“Diên, anh không phải là Diên trước đây tôi quen biết nữa.”
“Nhưng em vấn là Hứa Trúc Linh tôi vẫn biết, quả thật là một chút hy vọng cũng không trao cho tôi, chỉ cần cho tôi một chút, tôi cũng sẽ không trở thành cá sa ¡ bộ dạng như hiện tại này, không phải o2 Cậu giêu cợt nói.
“Diên, không phải là tôi khiến anh thay đổi như vậy, mà là chính anh cũng đã bóp méo đi một chút! Ngay từ đầu tôi đã nói với anh là chúng ta không thế rồi, là anh cứ hết sức cố chấp…”
Hứa Trúc Linh còn chưa nói hết câu đã bị Diên lớn tiếng cắt ngang.