Hắn một câu nói kia lập tức rời mâu thuẫn của hai người này.
Quả thực trong sào huyệt lúc này chỉ có mấy người bọn hắn, khả năng duy nhất chính là ba đầu yêu thú đã đem bảo bối dấu đi.
– Trước tiên rút ra giả thuyết đại đạo, chuyện khác một lát nữa nói sau!
Độc Cô Tiếu cũng nghĩ đến điểm này, hắn hừ lạnh một tiếng, sau đó vọt về phía trước, đi tới mặt đầu Nghê Hư Thái Dương thú Huyền Tiên cảnh đỉnh phong, tay tạo thành trảo rồi chộp xuống.
– Ồ? Đầu Nghê Hư Thái Dương thú này tại sao lại không có giả thuyết đại đạo? Không đúng… Nó đã bị người ta rút đi rồi!
Vừa mới động thủ hắn đã phát hiện ra đầu Nghê Hư Thái Dương thú Huyền Tiên cảnh này đã đoạn tuyệt hô hấp, trong cơ thể đâu còn giả thuyết đại đạo nữa!
– Đáng giận! Hiên Viên Triêu Tinh, ngươi có giao ra hay không?
Độc Cô Tiếu đột nhiên quay người, nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Triêu Tinh, hai mắt giống chim ưng, mang theo lửa giận sắp thiêu đốt.
Không có Thái Dương Tinh thạch, không có bảo bối. Hiện tại ngay cả giả thuyết pháp tắc trên người Nghê Hư Thái Dương thú cũng bị mất đi. Như vậy chỉ có một khả năng, hắn đã tới chậm. Thứ tốt đều bị Hiên Viên Triêu Tinh này cướp đi!
Đáng giận, tiểu tử này còn không dám thừa nhận!
– Cái gì? Giả thuyết đại đạo không có? Ngươi đừng có giả vờ giả vịt ở đây ngươi không muốn phân cho ta thì cũng không cần phải làm như vậy!
Đối với Hiên Viên Triêu Tinh mà nói, vừa rồi không ngờ hắn thấy đầu Nghê Hư Thái Dương thú này còn sống, Độc Cô Tiếu vừa mới thoáng đi qua thì nó đã chết rồi, như vậy nói rõ đối phương đã hạ độc thủ.
Ngươi rút đi giả thuyết pháp tắc, không muốn phân cho ta còn chưa nói, lại còn làm ra vẻ như vậy, quả thực thúc có thể nhẫn nhưng thẩm thẩm không thể nhịn. Lão tử cũng không thể nhẫn!
Trong nháy mắt hắn nổi trận lôi đình, phổi như muốn nổ tung.
– Hai vị công tử, chuyện này có chút cổ quái!
Thấy bộ dáng của hai người, Tống Ngọc luôn ở bên cạnh đứng ngoài quan giết dương như đã phát hiện ra cái gì đó. Hắn cảm thấy có chút không đúng.
– Cổ quái? Hai người các ngươi muốn liên thủ đối phó với ta sao? Vậy thì tới đi, đừng nói là hai người các ngươi, cho dù lại có hai người nữa tới thì Độc Cô Tiếu ta cũng không sợ hãi!
Độc Cô Tiếu cao giọng cười nói, khí tức chấn động mây xanh.
SƯu!
Ngay khi ba người đang giương cung bạt kiếm, khí tức đạt tới cực điểm thì đột nhiên khí lãng trong sào huyệt lần nữa run run, lại có một bóng người đi tới.
– Hai vị thiếu gia có chuyện gì từ từ nói!
Thanh âm mềm yếu, mang theo thanh âm khiến cho lòng người run sợ. Người này chính là Mị Hân Nhi.
Nàng ta không biết dùng phương pháp gì mà cũng tới được nơi này.
– Chuyện này chỉ sợ có hiểu lầm gì đó. Hiện tại hai đầu Nghê Hư Thái Dương thú này còn chưa có chết, chúng ta hoàn toàn có thể sưu hồn, tin tưởng chắc chắn chúng sẽ không nói dối!
Mị Hân Nhi vừa mới tới đã nhìn ra điểm mâu thuẫn, nang cười nói.
Nghe thấy nàng nói như vậy, hai người Độc Cô Tiếu không nói thêm gì nữa.
Hai người này đều là đệ tử đại gia tộc, thiên chi kiêu tử, kiêu ngạo đã quen, vì vậy lúc này sau khi qua lại vài lời mới mất đi lý trí, tùy thời có thể rat ay với nhau. Hiện tại nghe nàng nói như thế, hai người lập tức áp chế lửa giận xuống dưới, lại gật đầu đồng ý.
Quả thực đúng như vậy, chuyện vừa rồi, rốt cuộc là ai làm đấy, hai đầu Nghê Hư Thái Dương thú còn chưa có chết này là người không ngờ nhất!
– Nữ nhân này… Không đơn giản a! Không thể ở lại chỗ này, đi mau…
Nhiếp Vân ẩn nấp dưới mặt đất sào huyệt, vốn hắn tưởng rằng Độc Cô Tiếu và Hiên Viên Triêu Tinh sắp đánh nhau, khi đó hắn sẽ thừa dịp rối loạn mà đào tẩu. Hiện tại xem ra, bọn họ đánh không được nữa rồi.
Vừa rồi, sau khi lặng lẽ trộm Thái Dương Tinh thạch đi, hắn lại lặng lẽ đi tới trước mặt Nghê Hư Thái Dương thú Huyền Tiên cảnh, xuyên thấu qua mặt đất, chỉ dùng một quyền liền đã chấn vỡ lục phủ ngũ tạng, lại đem cái gọi là giả thuyết đại đạo rút ra ngoài.