Nơi gọi là Vịnh Long là nơi giải trí cỡ lớn của thành phố Châu Xuyên.
Nơi này có đủ loại karaoke, tắm rửa, massage, cũng có người đặc biệt thuê để mở ra trung tâm giải trí.
Buổi họp lớp mà Từ Uyên tham gia chính là buổi tiệc tập thể, từ tối qua đến giờ.
“Thưa ngài, tổng cộng bên trong có hai mươi sáu sinh viên, trong đó có mười bảy nam, chín nữ. Cô Từ Uyên và bạn thân đang ở trong đó” Tài xế dừng xe trước một trung tâm giải trí cỡ lớn. “Nhân viên phục vụ bên trong đều là người của chúng ta, cô Từ Uyên tạm thời an toàn. Nhưng mà đối phương bỏ thuốc ba lần đều bị phá hỏng, hình như hơi tức giận”
“Cậu ta sẽ không có cơ hội này” Trương Thác bình tính mở cửa đi xuống xe, đi đến cửa trung tâm giải trí kia.
Trong một trung tâm giải trí có rất nhiều công trình giải trí, ví dụ như rạp chiếu phim gia đình, phòng bóng bàn, sân thượng để nướng đồ, phòng chơi vân vân.
Đối với nhiều sinh viên đại học mà nói, tổ chức bữa tiệc ở trung tâm giải trí đều là lựa chọn tốt. Mỗi người bỏ ra chút tiền, cũng không nhiều mà chơi rất vui. Hơn nữa trung tâm giải trí được rất nhiều người thích, bởi vì trong tình huống đó thì buổi tối mọi người đều sẽ ở lại trong trung tâm giải trí, bạn học nam nữ có tình cảm với nhau cũng có cơ hội tiếp xúc.
“Từ Uyên, khát nước không, uống chút thức uống đi” Một thanh niên cầm một ly nước chanh đi đến trước mặt Từ Uyên.
Thanh niên này chính là người đi theo Khâu Phong ngày hôm đó, gọi Khâu Phong là chú.
“Khâu Đức Huy, cậu có thấy phiền không hả?” Trương Mỹ ở cạnh Từ Uyên tỏ vẻ chán ghét nhìn thanh niên nọ: “Nhất định phải nói rõ với cậu mới được sao?”
Đôi mắt của Khâu Đức Huy liếc qua, trong lòng thâm mắng đồ đê tiện, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Tôi chỉ muốn đưa thức uống, không có ý gì khác. Từ Uyên, cậu nể mặt tôi đi, nhiều bạn học ở đây như thế”
Khâu Đức Huy nói xong chỉ về phía bên cạnh, có mấy bạn học nam nữ đều nhìn về phía bên này.
Khâu Đức Huy tiếp tục nói: “Cậu cũng từ chối tôi nhiều lần rồi, chỉ uống ly đồ uống này thôi cũng không đến nỗi nào, ít ra cũng cho tôi bậc thang đi xuống chứ”
Từ Uyên nhìn qua bên cạnh yên lặng khế gật đầu, đưa tay nhận lấy ly nước chanh mà Khâu Đức Huy đưa tới.
“Ôit”Trương Mỹ thở dài một hơi. “Uyên, cậu thật dễ mềm lòng, nếu là tớ thì tớ không thèm để ý cậu ta đâu!”