, nếu là chuyện khác thì ba sẽ kiên quyết ngăn không cho con đi, nhưng nếu là để tìm ba ruột của con, tìm bạn học cũ chết tiệt của ba thì ba chẳng có lý do gì để ngăn cản con cả.
Nói xong, ông vươn tay võ lên vai Định Thu Huyền: “Con gái, ba không có gì để nói cả, có cho thằng bé đi hay không phải xem con rồi.”
Sau đó, Đinh Nhị Tiến xoay người đi vào phòng.
Mọi người cũng giải tán, người nên về đều về hết rồi.
Đinh Thu Huyền và Giang Nghĩa cùng đi vào phòng ngủ. Niềm vui vừa rồi đã bị quét sạch trong chớp mắt, Đinh Thu Huyền không vui ngôi trên giường.
Là phụ nữ thì đều không vui.
Một khi đã đi thì không biết phải đi mất bao lâu.
Nếu may mắn thì còn có thể trở về, còn không thì sẽ biến mất luôn.
Càng nghĩ, Đinh Thu Huyền càng cảm thấy tủi thân. Chồng nhà người ta đều ngày ngày ở nhà với vợ, sao chồng cô cứ suốt gay g ngày rong ruổi bên ngoài chứ?
Hai”
…
Có thể là do mệnh.
Giang Nghĩa ngồi xuống cạnh cô, anh ôm lấy Đinh Thu Huyền rồi dịu dàng nói: “Vợ ơi, anh hứa với em anh nhất định sẽ nhanh chóng tìm thấy ba, sau đó cùng ba trở về khu Giang Nam.
Đinh Thu Huyền thở dài, sự việc đã tới nước này thì còn cách nào khác đâu?
Ngăn anh không cho đi?
Rõ ràng là không thể.
Cô bình tĩnh nói: “Đi thì chắc chắn phải đi rồi, nhưng anh phải đồng ý với em hai việc.
“Em nói đi.”