“Ngươi cư nhiên dám trù bà đây?” Sắc mặt ma ma quản sự khó coi, “Chẳng qua là một con ma lem, ngươi cho rằng thiếu gia còn có thể cho ngươi phục chức, đúng là một tiện bại hoại.”
“Bà mới là tiện bại hoại, dám nói tiểu thư nhà ta là tiện bại hoại, ngươi có biết tiểu thư nhà ta có thân phận gì không? Cư nhiên dám bắt tiểu thư nhà ta làm việc dơ bẩn như vậy.” Nguyệt Lan hếch bộ ngực của mình, cực kỳ có khí thế, ma ma quản sự đều bị hù dọa rồi.
Dù sao cũng là thị nữ nhà Thừa Tướng, gặp qua nhiều sự đời.
Ninh Thư dựng thẳng ngón tay cái với Nguyệt Lan, Nguyệt Lan lập tức cười với Ninh Thư, thoáng cái liền phá nát khí thế vừa rồi.
Sắc mặt ma ma quản sự không tốt bỏ đi, ánh mắt nhìn Ninh Thư đặc biệt âm tàn.
Nữ chính gặp nạn, luôn có một hai pháo hôi độc ác như này muốn đối phó với nữ chính, Ninh Thư tuyệt đối không thừa nhận mới vừa rồi là tự mình tìm chết.
Ỷ vào chuyện mình là nữ chủ không chỗ cố kỵ, dù sao cũng không chết được, chỉ cần không bị bảy tên nam nhân kia đè thì coi như hoàn thành nhiệm vụ, giúp Mộc Yên La thoát khỏi những nam nhân kia, thoát khỏi kết cục np.
Nói thật Ninh Thư tình nguyện chơi đùa với những pháo phôi người qua đường giáp NPC này, sống chung với nam nữ chủ, tùy thời đều có thể bị đẩy đến nguy hiểm, ví như hiện tại đối diện nàng chính là nước tiểu đêm và cái bô, hoàn toàn không cần lo lắng bị nam chủ đè.
Nguyệt Lan bịt mũi nói với Ninh Thư: “Tiểu thư, thật sự chúng ta phải làm việc này sao? Thật sự quá thúi a.”
Ninh Thư phủi tay, nhàn nhạt nói: “Tiểu thư nhà ngươi cao quý lãnh diễm như thế, bô dáng phong hoa tuyệt đại như thế, sao có thể làm loại việc này đây, giặt quần áo so với việc này cũng ưu nhã hơn một chút đi.”
“Tiểu thư vậy chúng ta đi đi, không phải tiểu thư nói muốn chu du khắp nơi sao? Hiện tại chúng ta đi thôi, tiểu thư người thổi còi, để ám vệ mang chúng ta đi.” Nguyệt Lan tận lực nín thở không hô hấp, khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.
Ninh Thư dùng góc bốn mươi lăm độ tươi đẹp mà ưu thương nhìn lên trời, phối hợp với gương mặt hoàn toàn thay đổi, khỏi nói có bao nhiêu tạo nghiệt.
“Tiểu thư nhà ngươi còn có việc phải làm, rất nhanh sẽ xong thôi.” Thanh âm thô dát của Ninh Thư vang lên.
Nguyệt Lan: …
“Nô tỳ hoàn toàn không hiểu được tiểu thư muốn làm gì?” Nguyệt Lan kiên định gật đầu, “Tiểu thư đi đến nơi nào, nô tỳ liền đi theo tới đó.”
Nước mắt Ninh Thư thoáng cái rơi xuống, nói: “Cái mùi này quá xông mũi.” Mùi phân u-rê thật mất hồn a.
“Đúng vậy.” Nguyệt Lan cũng lau nước mắt nói.
“Tiểu Hồng, tiểu thư nhà ta tìm ngươi.” Một nha hoàn cách xa xa gọi to Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn thấy người đến là nha hoàn bên người Lý Vũ Phỉ, trong đầu tức khắc hiện các loại sách lược âm mưu, ví dụ như hiện tại Lý Vũ Phỉ thấy nàng bị Tề Sanh chán ghét, sau đó muốn tìm đủ loại lý do tra tấn nàng.
Hủy đi dung mạo của nàng?!
“Tiểu Hồng, ngươi nhanh tới đây.” Nha hoàn thấy Ninh Thư bất động, lại không dám đi qua bên này, có hơi tức giận muốn hộc máu quát Ninh Thư.
Ninh Thư đi qua, mang theo một cỗ mùi dày đặc, tức khắc xông đến khiến nha hoàn thiếu chút nữa cũng nôn ra, vội vàng nói một câu tiểu thư tìm ngươi rồi bỏ chạy.
Ninh Thư không nghĩ ra Lý Vũ Phỉ tìm mình có mục đích gì.
Ninh Thư cũng không có rửa mặt liền đổi hướng đi đến viện của Lý Vũ Phỉ, từ khi tới Tề phủ, Ninh Thư phát hiện trên người có đủ loại mùi thúi, hơn nữa hiện tại còn có mùi phân u-rê ban nãy, càng thêm mất hồn.
Ninh Thư vừa đi vào phòng, Lý Vũ Phỉ liền lập tức bịt kín mũi, quát Ninh Thư: “Mùi gì vậy?”
“Ngươi trước đi tắm rửa một chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi, sau khi tắm thoa chút phấn thơm.” Lý Vũ Phỉ gắt gao cau mày nói.
Trong lòng Ninh Thư càng thêm nghi hoặc, rốt cuộc là muốn làm gì nha?
Chẳng lẽ Lý Vũ Phỉ muốn làm bạn tốt với nàng? Chuyện này không có khả năng, trên người nữ chủ mang theo quầng sáng làm nữ nhân đều ghen ghét, sẽ khiến người ta không biết làm sao lại khó chịu với nữ chủ, sau đó tìm nữ chủ gây phiền toái.
Nàng một pháo hôi trở thành nữ chủ, quầng sáng này liền biến mất?
Điều này không khoa học, cái này không công bằng, dầu gì nàng cũng là nữ chủ phải không.
Ninh Thư đổi hướng quay về rửa mặt, sau đó theo yêu cầu của Lý Vũ Phỉ, thoa chút phấn thơm trên người, thoa hẳn một hộp.
Hiện tại Ninh Thư rất thơm, vô cùng thơm, thơm đến gay mũi.
Ninh Thư mang theo mùi thơm đậm đặc vào phòng, trực tiếp làm Lý Vũ Phỉ hắt xì một cái, che mũi lại hỏi:
“Rốt cuộc ngươi thoa bao nhiêu phấn thơm, có phải ngươi không ngửi được mùi hương trên người mình hay không?”
“Nô tỳ có thể ngửi được mà, rất thơm nha, Vũ Phỉ tiểu thư người ngửi thử xem…” Ninh Thư đi đến trước mặt Lý Vũ Phỉ, giơ cánh tay đến gần mũi Lý Vũ Phỉ.
Lý Vũ Phỉ đen mặt lui về phía sau một bước, sắc mặt có chút khó coi nói: “Tiểu Hồng, ta kêu ngươi tới là có chuyện muốn hỏi ngươi.”