– Diệu ah! Tường quá thấp thì không ngăn được kỵ binh, rất cao thì ngăncản người của chúng ta công kích. Hơn nữa tường này đẩy ngã rất dễ dàng, nếu như đổi thành rãnh sâu dù là kỵ binh cũng không dễ dàng tiến vào,chỉ cần khoảng cách hơi gần một chút, rãnh mương đào đầy đủ rộng, đầy đủ sâu…
– Đây chỉ là thủ đoạn ngăn địch đơn giản mà thôi.
Mạnh Hàn tiếp nhận lời của hắn:
– Nếu như trong rãnh có nước vòng quanh tường thành một vòng, thì chẳng khác gì có con sông hộ thành.
Loại xếp đặt thiết kế này trong sách lịch sử kiếp trước Mạnh Hàn đọc qua rất nhiều, tùy tiện nói một… Cái là được.
– Thật sự là tuyệt diệu!
Kiều nhịn không được tán thưởng một câu, thời điểm nhìn qua Mạnh Hàn thì hắn không còn dùng ánh mắt cái gì cũng không biết không hiểu kia nữa. Đơngiản mấy câu cũng đã làm cho Kiều nhìn qua Mạnh Hàn ánh mắt đầy sùngbái.
– Nhưng mà làm như vậy chỉ có thể phòng ngự đơn giản màthôi, làm thế nào tiêu diệt bọn chúng đây?
Mạnh Hàn còn cảm thấy phòng ngự còn chưa đủ dùng, nếu như hắn muốn đánh cho sa đạo đau, đánh thảm, giết gà dọa khỉ, làm chongười ta suy nghĩ tới kết cục của đám sa đạo không rét mà run, do đó bỏđi ý nghĩ bất lương đối với Hoàng Sa Trấn trong đầu.
– Đơn giản, đại nhân!
Kiều trải qua Mạnh Hàn dẫn dắt đã nghĩ ra nhiều chủ ý hay:
– Chỉ cần che lấp hô sâu cho tốt, biểu hiện ra giống như mặt đất bìnhthường sa đạo nhất định sẽ mắc lừa. Sa đạo mà thôi, cũng không phải làquân đội chính quy gì đó, bọn chúng không hiểu phương pháp công kích của quân đội, chỉ là ỷ vào tốc độ nhanh mới lợi hại mà thôi, như ong vỡ tổđồng loạt lao lên chỉ là lũ ô hộp. Chỉ cần có vật đủ hấp dẫn thì bọnchúng tuyệt đối sẽ lao tới.
– Tốc độ nhanh?
Mạnh Hàn nghe xong Kiều tổng kết đặc điểm của sa đạo lập tức lại nghĩ ra chủ ý tuyệt diệu hơn:
– Dễ nói, bốn phía của thành đào vũng hố hãm ngựa đi, không quản khỉ gióbọn chúng đi tới từ phía nào, trước tiên lưu tọa kỵ của chúng dừng lại.
– Đại nhân, vũng hố hãm ngựa là sao?
Trong miệng của lãnh chúa đại nhân nói ra nhiều từ ngữ làm cho Kiều nghe thập phần lạ lẫm, vội vàng hỏi.
– Đơn giản, chỉ là trên một khu vực đào một ít hố cạn rộng chừng nắm tay mà thôi, ngựa đang chạy vội giẫm vào trong đó, hắc hắc!
Trong miêu tả của Mạnh Hàn vô cùng sinh động, làm cho Kiều cùng Chu ở bên cạnh nghe được tiếng cười thì sởn hết cả gai ốc.
– Ti!
Kiều cùng Chu đều lập chí trở thành kỵ sĩ, tự nhiên bọn họ biết rõ đặc điểmcủa kỵ binh, nghe Mạnh Hàn miêu tả âm hiểm như vậy, hai người lập tứchiểu được vũng hố hãm mã mà Mạnh Hàn nói có lực sát thương mạnh mẽ vớikỵ binh như thế nào, trong lòng hít một hơi khí lạnh.
Thấy haingười như vậy Mạnh Hàn còn có chút ý tứ xấu hổ, nhưng mà suy nghĩ xongvẫn nói ra, chuyện này liên quan tới mạng nhỏ của bản thân và ngườitrong lãnh địa, ác độc thì ác độc a! Sa đạo chết càng thảm đoán chừngtác dụng giết gà dọa khỉ cũng càng mạnh mẽ.
– Dù sao gỗ là có sẵn, làm nhiều ngựa dừng bước lại là tốt rồi!
Dù sao muốn ngăn cản địch nhân lao tới với tốc độ cao dùng càng nhiều biện pháp càng tốt.
Lần này Mạnh Hàn không cần Kiều cùng Chu chủ động đặt câu hỏi, hắn đã nóira cách ngăn cản ngựa của sa đạo. Nói về vũng hố hãm mã còn tốt, có biện pháp ngăn cản ngựa lao tới đã là âm hiểm rồi, ít nhất là còn có thể làm cho người ta nhìn thấy. Không giống như vũng hố hãm mã giấu ở dưới mặtđất, ánh mắt không chú ý một chút lập tức gặp ác mộng.
Nhưng màphía sau của vũng hố hãm mã lại là hố sâu, đây không phải là sứ giả hòabình a. Thời điểm kỵ sĩ nhìn thấy ngựa ngã thì lập tức ghìm cương lạicho ngựa phóng qua, sau đó một cước đạp vào trong hố bẫy sau đó… Kiềucùng Chu hiện tại không còn cảm tưởng gì cả, lãnh chúa đại nhân có lẽchưa từng đại chiến lần nào, nhưng mà biện pháp đối phó kỵ binh tại saolại quen thuộc như vậy?
Bất kể nói thế nào hiện tại Kiều cùng Chu cũng không dám khinh thường lãnh chúa đại nhân nữa. Tùy tiện hai cáichủ ý cũng đủ để cải biến kết cụ của kỵ binh trong chiến tranh từ xưatới nay rồi. Lãnh chúa đại nhân như vậy không còn dùng đáng sợ để hìnhdung được nữa rồi.
Thời điểm Grace cùng Elyse bắt đầu an bài nhân thủ thì Kiều cùng Chu vẫn còn đang lo lắng cho đám sa đạo đáng thươngkia. Nếu như bọn chúng thức thời thì tốt nhất không nên tới đây, nếukhông cho dù là tới cũng chỉ là có một con đường chết.