“Hạ Tổng Hạ Minh rất khó tiếp cận, làm người vô cùng nguyên tắc, các hạng mục không vừa ý cho dù lớn đến đâu Hạ Tổng cũng sẽ không thông qua. Trầm Tổng…”
Hạ Nhi bật cười, tiếng cười mang chút trào phúng không hề che giấu:
“Tôi trước sau không thay tên đổi họ, chính là tiểu thư Hạ gia — Hạ Nhi. Các người nói xem, Hạ gia còn đang ở trong tay tôi đấy, có hợp tác không?”
“Tiểu thư — Hạ gia?”
Đại cổ đông vừa cất giọng đã biết giọng mình không còn bình tĩnh nổi nữa.
Một đám cổ đông đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm vị ‘Trầm Tổng’ trước mặt bọn họ, dường như đang chịu phải đả kích không nhỏ.
Hàn Tịch đứng phía sau liền bước lên một bước, cúi đầu từ tốn chậm rãi nói:
“Kính thưa các vị cổ đông! Tiểu thư trước mặt các vị là thiên kim nhà họ Hạ — Hạ Nhi. Còn về chức vụ Trầm Tổng hiện tại. Không sai! Hạ gia và Trầm gia có mối quan hệ mật thiết với nhau. Nên hai đại gia tộc đều thuộc quyền sở hữu của Hạ tiểu thư. Mong các vị tiếp nhận thông tin này.”
Đoàng!!!
Bị thông tin này đánh cho choáng váng đầu óc.
Cả đám người sốc đến mức không nói nổi một lời.
Một phòng họp yên tĩnh như tờ, đám cổ đông nhìn chằm chằm Hạ Nhi giống như nhìn quái vật.
Hạ Nhi cười khẽ, chống tay đứng thẳng người dậy, xoay người đi ra khỏi phòng họp.
Bối gia —— cũng nên gặp chút chuyện rồi.
_______
Đầu tháng, tin tức lớn nhất thành phố S chính là Bối gia hoàn toàn xuống dốc.
Các đại cổ đông đều nhao nhao cố bán tống bán tháo cổ phần trên tay, như là một trò khôi hài.
Cơ nghiệp nhiều năm lấy phương thức như vậy mà kết thúc.
______
Tại một khu biệt thự sơn lâm ở thành phố C, nữ nhân lãnh diễm nhìn người phụ nữ đang quỳ trên đất, hai tay bắt chéo ra sau lưng bị buộc chặt.
Nữ nhân ngồi trên ghế dựa, khuôn mặt tuyệt mỹ lạnh lẽo tựa hàn băng, đôi mắt xanh biển bình thản nhìn về phía cô gái đang quỳ, tao nhã dùng giày da nâng cằm cô gái lên, đánh giá dáng vẻ chật vật của cô ta.
Cô gái đang sợ hãi rụt rè quỳ dưới đất chính là Bối Vy.
Bối Vy nhìn nữ nhân toàn thân lệ khí, yêu dị tàn bạo tựa ma quỷ, run giọng khóc thành tiếng:
“Dung Lạc! Hạ Nhi đã khiến Bối thị phá sản. Ngay cả Bối gia cũng chả còn gì nữa. Nữ nhân ấy hiện tại còn sắp kết hôn với Khương Tình. Cô ta phá huỷ mọi thứ mà tôi đã cố gắng nhiều năm qua, huỷ cả Bối gia. Tôi bây giờ không còn chỗ nào để đi nữa. Dung Lạc —”
Dung Lạc dung nhan diễm lệ hiện lên sự tàn khốc, khoé môi tinh xảo nhếch nhẹ độ cong nhàn nhạt, giọng nói ma mị âm trầm:
“Đó là lý do cô tìm gặp Lạc sao? Chuyện Bối gia bị phá sản, Hạ Nhi có bản lĩnh làm ra được — thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt. Nữ nhân của tôi sau ba năm không gặp, rời bỏ Khương Tình tự mình cố gắng đã đạt đến thành tựu này, khiến tôi có chút vui mừng nha.”
Dung Lạc dùng mũi giày hất mạnh cằm Bối Vy, cô ta mềm nhũn té trên mặt đất, cũng không có ai dám tiến lên đi đỡ cô ta.
Dung Lạc ngồi ở trên ghế không nhúc nhích, tay chống cằm nghiêng đầu suy tư.
Dưới ánh đèn mông lung chiếu rọi bên trong phòng, ngọc nhan của Dung Lạc như bao phủ một tầng sương mù, nhìn không ra tâm tình.
Bối Vy khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang kinh hoảng thoáng chốc tràn đầy ủy khuất không cam lòng, trong mắt rưng rưng, tựa hồ nước mắt như muốn tràn ra, nhưng hết lần này tới lần khác quật cường mà cố nén không cho nước mắt rơi xuống, mềm mại đáng thương nói:
“Dung Lạc — Tôi biết cô yêu Hạ Nhi, nhưng cô ta không yêu cô. Cô không thể một lần quay đầu lại nhìn tôi sao? Tôi từ khi nhìn thấy cô, trao thân cho cô, vẫn một lòng hướng về cô. Dung Lạc.”
Dung Lạc cười lạnh, ánh mắt xanh biển không hề liếc nhìn Bối Vy lấy một cái, lạnh lẽo mở miệng:
“Đối với tôi! Nữ nhân trước giờ chỉ là công cụ chơi đùa cho vui. Ngoài Hạ Nhi ra, tôi không đặt trái tim mình cho ai cả. Cũng không cần ai yêu tôi ngoài cô ấy.”
Bối Vy sắc mặt chùng xuống, trên mặt lần nữa tràn đầy ủy khuất không cam lòng, liền đem ủy khuất không cam lòng chuyển thành căm giận ngút trời, đối với Dung Lạc giận dữ gào lên:
“Dung Lạc! Cô không thể tuyệt tình với tôi như vậy. Dung Lạc!”
Dung Lạc cười đến yêu dị, vắt chéo chân chống cằm cười nhàn nhạt.
Tư thế cao quý vô song, lãnh đạm lại thản nhiên nhìn Bối Vy như nhìn một người chết.
Bối Vy dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Dung Lạc, đôi mắt càng lúc càng hung tợn, còn có nồng đậm bi ai cùng thất vọng, nghiến răng:
“Cô sẽ hối hận.”
Phía sau Dung Lạc, một khuôn mặt tuấn lãng của lộ ra vẻ sửng sốt, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ ưu nhã, đôi mắt bình tĩnh sau gọng kính vàng một khắc sau đó hiện lên vẻ hưng phấn, anh ta hơi nhếch khóe miệng lên một cái, lạnh nhạt nói:
“Dung Lạc! Tôi thật sự rất bất ngờ. Hạ tiểu thư lại khiến cô nồng đậm hứng thú đến như vậy. Nhưng không trách được, chính tôi gặp qua Hạ tiểu thư một lần, cũng nhớ mãi không quên.”
Dung Lạc đột ngột biến đổi sắc mặt, ánh mắt xanh biếc hiện lên sát khí dày đặc:
“Nam Cung Thiên! Hạ Nhi là của tôi. Cho dù là ai cũng không cướp được. Hiểu chưa?”
Nam Cung Thiên nhìn thần sắc âm trầm bạo ngược của Dung Lạc, hơi run khẽ một chút, cười ý vị hoà nhã, nhìn sơ qua đã biết có chút kiêng dè.
Nam Cung Thiên thấp giọng cười một tiếng, nhẹ giọng nói:
“Hiện giờ thành phố S khắp nơi đều là địa bàn của Khương Tình, không thể tuỳ tiện bước vào. Dung Lạc. Cho dù cô muốn gặp Hạ Nhi cũng là chuyện khó hơn lên trời. Đừng nói đến chuyện cướp cô ấy trở về.”
Từ phía sau Nghiên Nghiên cũng nhẹ giọng lên tiếng:
“Khương Tình quả thật lần này hành động vô cùng kín kẽ, không chừa kẽ hở nào cả. Muốn tiến vào thành phố S đã khó, bắt được Hạ Nhi còn khó hơn.”
Vương Luân gật nhẹ đầu đồng ý với Nghiên Nghiên, thấp giọng bổ sung:
“Những người trước đây quy phục Dung gia cũng đều trở mặt cả rồi, thế lực của chúng ta hiện giờ tập hợp ở thành phố C, nếu mở đường tiến vào sẽ tổn thất không nhỏ.”
Môi mỏng chặt chẽ mím lại, bàn tay Dung Lạc nắm chặt, gân xanh ẩn ẩn tuôn ra, giọng âm trầm tàn bạo đến cực điểm:
“Các người muốn ta trơ mắt nhìn nữ nhân của mình gả cho người khác?”
Nam Cung Thiên đứng bên cạnh, đột ngột cười nhạt:
“Dung Lạc! Tôi có cách đưa cô vào thành phố S. Nhưng sẽ uỷ khuất cô một chút.”
Dung Lạc nhướng mày, bàn tay thon dài chống nhẹ chiếc cằm tinh xảo, cười lạnh hỏi:
“Ngươi có cách?”
Nam Cung Thiên gật nhẹ đầu, nhìn Dung Lạc trầm giọng nghiến răng nghiến lợi nói:
“Khương Tình và tôi kết thù, tôi cũng không muốn cô ta có được Hạ tiểu thư. Tôi sẽ giúp cô một tay. Nhưng tôi có một điều kiện.”
“Ngươi muốn ta giúp người đoạt quyền thừa kế Nam Cung gia?” Dung Lạc bật cười, ngắt ngang lời Nam Cung Thiên.
“Cô…”
Nam Cung Thiên hết sức kinh ngạc, nhìn chằm chằm Dung Lạc.
Dung Lạc tư thái ung dung tao nhã, cười như có như không, khàn giọng:
“Lão già Nam Cung Ngôn kia từ lâu đã muốn đứa con riêng của ông ta và tình nhân lên nắm quyền Nam Cung gia từ lâu. Chuyện ngươi gặp chút rắc rối với quyền thừa kế, yên tâm! Chỉ cần ta thành công đưa Hạ Nhi trở về nước A. Chút chuyện nhỏ đó! Không thành vấn đề.”
Nam Cung Thiên nhìn Dung Lạc, có chút bất khả tư nghị.
Nữ nhân này thông minh tuyệt đỉnh, dung mạo xuất chúng, một người như vậy lại có chấp niệm khó hiểu không thể buông bỏ với một nữ nhân, Nam Cung Thiên cau mày do dự một lúc, mở miệng hỏi:
“Dung Lạc! Cô xuất thân là quý tộc nước A, muốn dạng phụ nữ nào mà không có. Tại sao nhất quyết phải là Hạ tiểu thư?”
Dung Lạc thấp giọng cười một tiếng.
Tiếng cười ma mị lại trong trẻo như tiếng đàn hạc vang lên từ nơi chân trời xa xăm, giọng nói lạnh nhạt pha lẫn chút mềm nhẹ không dễ phát hiện.
“Ta yêu cô ấy! Ngoài cô ấy ra. Nam Cung Thiên! Ta không cần ai cả.”