– BỔN VƯƠNG ĐANG HỎI CÁC NGƯƠI…CÂM HẾT SAO?
Các tộc nhân câm nín ai nấy đều run lên theo từng cơn vì sợ hãi. Thanh Ly tức giận đồng nghĩa với việc nàng có thể sẽ giết người ngay tại đây. Lúc này Hổ Cương không chịu được nữa đành lên tiếng.
– Bẩm bệ hạ! Cả yêu giới này đều biết mối thù giữa tộc Sư tử và Hổ đã có từ một ngàn năm trước. Tuy giữa hai bộ tộc đã có giao ước không chiến tranh nhưng trong khi bệ hạ đi vắng thì Sư Giáp hắn liên tục xâm lấn lãnh thổ tộc Hổ bắt tộc người của thần làm nô lệ cho hắn. Dám hỏi bệ hạ nếu là thần thì người có chịu được không?
Hổ Cương lời lẽ đanh thép vạch tội Sư Giáp ngay trước điện. Nghe vậy Tộc trưởng sư tử liền phản bác lại
– Hổ Cương! Ngươi nói như mọi chuyện là lỗi của riêng tộc Sư tử ta vậy? Chẳng phải ngày nào người của ngươi cũng sang lãnh thổ của ta săn bắt thú rừng sao? Không chỉ săn bắt mà thảo dược quý hiếm ở Sư Diệu Cốc cũng bị các ngươi hái sạch. Bọn ta cũng chỉ lấy lại chút lợi lộc thì có gì sai chứ!
Sư Giáp kiêu ngạo kể tội của tộc hổ ra không quên dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Hổ Cương. Hắn ta tức đỏ cả mắt lập tức quay sang tiếp tục kể tội Sư Giáp.
||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||
– Lợi lộc? Người của ta vừa đặt chân vào lãnh thổ của ngươi chưa được bao lâu liền bị tấn công. Kẻ bị giết chết người thì bị thương nặng còn không phải do ngươi ban cho sao? Tộc ta thì có ăn được cái gì từ tộc hổ mà các người đòi lợi lộc.
– Là do mấy người ngu muội dẫm trúng bẫy thú tộc hổ giăng ra bắt thú giờ lại ở đây la làng bọn ta cố ý hại các ngươi. Đúng là ngậm máu phun người!
Không kí hai bên bỗng trở nên căng thẳng hơn. Sư Giáp với Hổ Cương không ai chịu thua ai câu nào.
– Ha! Làm việc xấu không dám nhận! Tộc Hổ các ngươi đúng là một guộc như nhau. Hèn hạ!
– Hổ Cương! Ngươi nói ai hèn hạ… muốn đánh nhau sao?
– Được thôi! Tới lúc đó đừng có ôm chân cầu xin ta.
– Ngươi!!!
Hai bên theo hai phe tỏ ra rất hung hăng nhìn đối phương. Cầm đầu hai phe ai cũng mạnh cũng kiêu ngạo khí thế ngút trời không coi ai ra gì.
– CÂM MIỆNG!!!
…****************…
…3 ngày sau – Tại Bắc Minh….
(Lưu ý cho độc giả: Thời gian giữa các giới được quy định khác nhau. Ví dụ như 1 năm ở Phàm giới bằng 1 ngày ở Thiên Giới, 1 tháng ở phàm giới bằng 1 ngày ở Yêu Giới,…)
Ba ngày nay Tiêu Dạ Thần vẫn ngồi lì trong phòng của Thanh Ly không ăn uống cũng không nhúc nhích. Tóc hắn hơi rối xiêm y có phần xộc xệch nhưng không hề che đi được dung mạo tuyệt mĩ kia.
Chợt bên ngoài có nhiều tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Cộc… cộc… cộc! Là tiếng gõ cửa nhẹ!
– Chủ tử! Hoàng hậu nương nương vừa trở về cung hiện đang ở điện Thanh Loan người có muốn gặp không ạ.
Là tiếng của Dương Nhất! Không phải chàng đã cho hắn theo dõi nhất cử nhất động của Thanh Ly sao? Trở về? Hắn vừa nói…Thanh Ly đã trở về… nàng hết giận rồi?
Choang! Là tiếng bình rượu rỗng va chạm với sàn tạo nên tiếng động chói tai. Nghe thấy tiếng động bên trong Dương Nhất liền lùi lại ra phía sau vài bước…quả nhiên! Vài giây sau Tiêu Dạ Thần liền lao ra khỏi phòng với tốc độ ánh sáng đi thẳng ra ngoài.
…Thanh Loan điện….
Chu Ngữ Tịch đi qua lại quan sát cách bày trí của cung điện chính. Nàng ta đi thẳng lên chiếc ghế màu vàng trên đỉnh có thiết kế một con phượng hoàng tượng trưng cho ngôi vị hậu mà từ từ ngồi xuống. Giờ thì ả biết tại sao nhiều phi tần thà chết cũng muốn leo lên chiếc ghế này ngồi một lần. Cảm giác trên vạn người dưới một người thật khiến người ta thích thú.
Đang cảm thán về chiếc ghế dành cho hoàng hậu thì hệ thống cảnh báo là nam chính Tiêu Dạ Thần đang đến. Chu Ngữ Tịch nghe thấy càng nóng lòng hơn bởi từ khi xuyên không đến đây ả chưa từng gặp chàng lần nào. Nghe nói hắn là đệ nhất mĩ thiên hạ nhan sắc hơn cả thần tiên.
Kétttt! Tiếng cửa mở Chu Ngữ Tịch đưa mắt nhìn về phía cửa. Sau cánh cửa một nam nhân mặc xiêm y đen bước vào đầu tóc có phần rối được thắt bằng rải ruy băng đen. Xiêm y hơi xộc xệch hình như vài ngày rồi chàng chưa thay áo. Tuy hắn trông khá thảm hại nhưng nhan sắc không vì thế mà bị phai mờ đi.