” Tiểu thư đã đến rồi, cô mau vào nhà đi thôi .”
Hứa Di nghe thanh âm nhỏ nhẹ cung kính này liền tỉnh dậy vươn bàn tay ra ôm đầu lắc một chút rồi điềm tĩnh đáp.
” Cháu biết rồi, chú chờ một chút.”
Hứa Di nói xong liền đưa bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ra lay thân thể Minh Triết gọi.
” Đến nhà tôi rồi, anh mau thức dậy đi vào trong mà ngủ.”
Minh Triết chờ câu này lâu lắm rồi nhưng vẫn cố gắng im lặng thêm một chút nữa mới tỉnh dậy mơ hồ đáp.
” Tôi biết rồi, phiền cô dìu tôi đi có được không ?”
Hứa Di không đáp liền dìu Minh Triết xuống xe rồi lại hướng ánh mắt về phía quản gia nói.
” Hôm nay đến đây thôi, chú về trước đi.”
Nói xong Hứa Di lại lén lút nháy mắt với vị quản gia ông liền hiểu ý mà rời đi, với tính cách Hứa Di sẽ không vứt bỏ người quen biết ở tình cảnh khó khăn nhưng bắt buộc là hắn phải an phận. Nếu làm làm hại cô thì bản thân sẽ cho hắn nếm mùi vị đau khổ.
Xuất hiện trước mắt hai người là một căn biệt thự loại nhỏ màu trắng có cách cửa sắt cao vút tầm năm mét trông rất an toàn, Hứa Di cùng Minh Triết đi đến cô nhấn dấu vân tay vào liền mở ra.
Lê từng bước chân chậm rãi tiến vào bên trong căn nhà Minh Triết chẳng nhớ là Hứa Di phải nhập bao nhiêu dấu vân tay và xác nhận khuôn mặt nữa.
Hai người đi vào bên trong căn phòng khách sang trọng có đầy đủ tiện nghi, phía trước là một bàn ghế sofa rộng lớn kèm theo chiếc ti vi sang trọng. Hướng ánh mắt vào xa một chút là chiếc bàn ăn và nhà bếp được sắp xếp dụng cụng rất gọn gàng.
Nhìn về phía sau lại có nhà vệ sinh và phòng tắm trông rất hoàn hảo, mà hướng ánh mắt về phía vách tường lại có cầu thang đi lên tầng lầu vì trời quá tối nên Minh Triết cũng không để ý có mấy lầu nữa.