“Ừm.” Trương Anh Hào sửng sốt, sau đó gật đầu.
“Cái đó phải mấy triệu, anh nỡ sao?” Diệp Phi Ly nói.
“Mặc kệ nó, dù sao thì không thể bởi vì thân phận, mà làm loại giao dịch bẩn thỉu đó.”
“Đúng là rất bẩn thỉu, nhưng mà sau này anh phải làm thế nào để mưu sinh?”
“Tôi đi giết người, chuyên đi giết những người tội ác chồng chất.” Trương Anh Hào càng nói càng phấn khích.
“Giết người?” Diệp Phi Ly bị chủ đề này hấp dẫn, hai cánh tay đang ôm đã bỏ xuống.
Cố Thanh Sơn cảm thấy hôm nay dẫn Trương Anh Hào đến đây, quả thật là một chuyện tốt vô cùng.
Hắn yên lặng tiếp tục ngồi nghe hai người nói.
“Không sai, sau đó tôi thành lập một tổ chức giết người, gọi là Liên Minh Thợ Săn”
“Thợ Săn…từ này không tệ.”
“Sau đó, tôi đã quen biết được với đối tác của mình, Cố Thanh Sơn.” Cuối cùng Trương Anh Hào nói.
“Anh chính là Cố Thanh Sơn?” Diệp Phi Ly hỏi.
“Đúng vậy.” Cố Thanh Sơn trả lời.
Diệp Phi Ly nhìn Trương Anh Hào, rồi quay sang nhìn hắn, mở miệng hỏi: “Vậy hôm nay anh đến tìm tôi, rốt cuộc là muốn gì?”
Cố Thanh Sơn im lặng trong chốc lát, rồi nói: “Tôi cảm thấy giết người cũng không phải là chuyện to tát gì, chỉ cần người bị giết là người đáng chết.”
“Tiếp tục.”
“Cho nên tôi muốn mời cậu làm đồng bọn của chúng tôi?”
“Tôi? Nhưng mà tôi là——”
“Không sao, thực ra chuyện này, đối với tôi và cậu đều có lợi.”
“Lợi ích của tôi là gì?”
“Nữ Thần Công Chính nói với tôi, mẹ của anh bệnh rồi, bệnh rất là nặng.” Cố Thanh Sơn nói.
Sắc mặt Diệp Phi Ly lập tức thay đổi, vội vàng hỏi: “Bệnh của bà ấy lại tái phát rồi à? Không phải tôi đã gửi tiền cho bà ấy sao? Tại sao bà ấy không đi khám?”
“Bởi vì bà ấy đã đem số tiền đó dành dụm lại, cùng với số tiền dưỡng già của mình, để lại cho anh.” Cố Thanh Sơn trả lời.
“Có lẽ anh sẽ muốn xem chuyện đã xảy ra vào chiều hôm qua.”
Hắn búng tay một cái, quang não nhanh chóng sáng lên.
Hình chiếu xa xa trên bầu trời.
Chỉ thấy một cái cáng được khiêng ra từ một căn nhà, một người phụ nữ trung niên tiều tụy đang nằm trên đó.
Tóc của bà ấy đã bạc một nửa, da thịt nhăn nheo, xanh xám, nếp nhăn trên mặt xuất hiện quá sớm, cho thấy rằng áp lực cuộc sống đè trên vai bà ấy đã để lại dấu vết sâu đậm.
Bác sĩ tức giận đi lại bên cạnh cái cáng, mở miệng nói: “Đã sớm kêu bà đến chữa bệnh, bà lại cứ không chịu đến, sao lại xót tiền đến vậy chứ?”
Người phụ nữ trung niên nở nụ cười khốn khổ, nói: “Tôi là một bà già, sống có lâu hay không không quan trọng, số tiền đó là để cho con trai dùng.”
Hình ảnh kết thúc, ánh sáng từ từ tắt đi.
Diệp Phi Ly run rẩy một lúc, đột nhiên lấy quang não cá nhân ra, có ý đồ muốn làm gì đó.
Âm thanh cảnh báo vang lên.
“Người dùng không tồn tại, không thể tiến hành thao tác tài khoản Liên Bang.”
“Á, á, á, á, á!”
Diệp Phi Ly điên cuồng hét lên, ném mạnh quang não cá nhân của mình xuống đất.
Hắn đột nhiên xoay người lại, tháo kính đen xuống, ngẩng đầu lên.
“Này, người anh em, đều là đàn ông, khóc gì chứ.” Trương Anh Hào lớn tiếng nói.
Cố Thanh Sơn trở nên căng thẳng, hung hăng trừng mắt nhìn.
Trương Anh Hào vỗ vỗ ngực, bày ra khẩu hình: “Để tôi xử lý.”
“Nghe tôi nói này, đây là chuyện nhỏ.”
Trương Anh Hào châm cho mình điếu thuốc, không chút gì e sơ mà đối mặt với người thanh niên đeo kính đen, xoay người lại nhìn chằm chằm hắn.
Tiếp tục nói: “Bây giờ phương pháp chữa bệnh cứu người tốt nhất chính là tiến hành sắp xếp và sửa chữa lại từ lớp gen bên trong.”
“Sắp xếp và sửa chữa lại gen, sẽ khiến người khác sống lâu.”
“Nhưng mà nếu như thế, xã hội bất công, số lượng con người tăng vọt, áp lực Trái Đất quá lớn, cho nên vẫn không được cho phép.”
Anh ta lại rít một hơi thuốc.
“Hơn nữa, muốn tiến hành một lần tu sửa gen, thì phải có một số tiền cực kỳ lớn, đương tương với khoản chi phí có thể mua được nửa tòa thành.”
“Nữ Thần Công Chính cũng rất hiếm khi cho phép chữa trị như vậy.”
Trương Anh Hào gác cánh tay lên vai của Cố Thanh Sơn, rồi chuyển giọng điệu nói: “Nhưng mà hai chúng tôi, trắng đen đều ăn, trong Liên Bang không có chuyện gì chúng tôi muốn mà không làm được.”
“Cái giá của việc lừa gạt tôi rất nghiêm trọng.” Diệp Phi Ly đánh giá hai người nói.
“Cái tôi có chính là tiền.” Trương Anh Hào chỉ bản thân mình, rồi lại chỉ vào Cố Thanh Sơn: “Cái cậu ta có chính là quyền… Lúc nãy cậu cũng nhìn thấy rồi, Nữ Thần Công Chính giống như người tình của cậu ta vậy.”
“Cho nên cậu hợp tác với chúng tôi, sẽ có tiền bạc dùng không hết, và cả đặc quyền mà người khác không cách nào hưởng thụ được.”
“Còn có thể sử dụng trang thiết bị của Liên Bang, cứu mẹ của cậu.” Cố Thanh Sơn bổ sung thêm.