Vì để biết rõ sự tình ngọn nguồn nên Quý Tác Sơn mất không ít sức lực mới từ những lời miêu tả lung tung của người nọ tìm ra không ít thông tin quan trọng.
Người nọ ở tại “thế giới này” suốt mười ba năm, đã không còn nhớ rõ tên của mình, lúc thì gọi mình là Bạch Sở Phi, lúc thì lại gọi là Đàm Hổ.
Quý Tác Sơn đi điều tra, phát hiện trong tinh cầu tuy có hơn ba trăm người trùng tên trùng họ với Đàm Hổ nhưng đều có chứng thực thân phận, không có người nào trùng với đối tượng trước mặt.
Còn Bạch Sở Phi thì đúng là có, nhưng người này đã bị hủy chứng minh thư.
Nói cách khác, Bạch Sở Phi là người được xác nhận “đã chết”.
Bạch Sở Phi là người trẻ tuổi nhã nhặn điển trai, dù cho “Đàm Hổ” râu ria xồm xoàm này được chỉnh lý gọn gàng thì cũng chỉ xem như một nửa của trắng trẻo xinh xắn mà thôi, hoàn toàn cách biệt rất xa so với tướng mạo của Bạch Sở Phi.
Nhưng Đàm Hổ vẫn cứ khăng khăng khẳng định mình vốn là Bạch Sở Phi ‘đã chết’.
La Thiến cho rằng đầu óc của người này thật sự có vấn đề, bảo Quý Tác Sơn không cần tốn nhiều công sức vô vị cho người này nữa.
Nhưng mà Quý Tác Sơn hết lần này đến lần khác lại cứ tốn sức lực cho người điên có thân phận không rõ ràng này.
Cậu đi điều tra Bạch Sở Phi, biết được người này có xuất thân khá tốt, gia thế chỉ kém hơn nhà Triển Nhạn Triều một bậc, là một Alpha ưu tú có tính cách hơi lãnh đạm và kiêu ngạo.
Sau khi Bạch Sở Phi tiến vào quân đội thì bị một Alpha khác là trung đoàn trưởng Triệu Cẩm Niên của đội quân Đông Lộ tự ý giam cầm, ngày ngày nhốt trong lều cưỡng ép giao hoan.
Sau đó Bạch Sở Phi có lẽ là chịu không nổi khuất nhục như vậy nên đã lựa chọn tự thiêu.
Đàm Hổ lại nói mình là vì hoàn thành nhiệm vụ, không thể không tự thiêu.
Trong quá trình làm nhiệm vụ, Đàm Hổ không thể tự kiềm chế mà yêu Triệu Cẩm Niên điển trai lãng tử lại có đầy đủ ưu điểm.
Ái tình trên thế gian này phần lớn là mật đường. Đối với Đàm Hổ bản tính yếu đuối lại nhát gan trong thế giới thực mà nói thì với một người sợ đánh trận như anh thì bị Triệu Cẩm Niên nhốt lại trong lều là điều tốt, vừa vặn không cần phải ra chiến trường, anh không am hiểu tự đưa ra quyết định thì Triệu Cẩn Niên bá đạo sẽ thay anh giải quyết tất cả, anh sợ hãi giao du cùng người khác thì Triệu Cẩm Niên sẽ ngăn cản đoàn người đến gần anh, chỉ cần để một mình Triệu Cẩm Niên thưởng thức là được.
Trong mắt Đàm Hổ, Triệu Cẩm Niên là đối tượng hoàn mỹ.
Nếu không phải vì bắt buộc hoàn thành nhiệm vụ thì Đàm Hổ sẽ không rời bỏ Triệu Cẩm Niên.
Khi Đàm Hổ kiếm đủ điểm hảo cảm của Triệu Cẩm Niên, sử dụng đá lấy lửa mà cậu giấu trong người để làm bốc cháy lều trại, lúc đó Đàm Hổ đã âm thầm hạ quyết tâm đợi đến khi hoàn thành tất cả nhiệm vụ thì nhất định sẽ quay về tìm Triệu Cẩm Niên.
Nhưng khi Đàm Hổ hoàn thành tất cả nhiệm vụ, đến phiên Chủ thần thực hiện lời hứa thì giấc mộng của cậu lại hoàn toàn tan biến thành bọt biển.
Cậu mang gương mặt Đàm Hổ, với thân phận beta bình thường xuất hiện trên đường phố kẻ đến người đi.
…Không có chứng minh thư, không có thu nhập khởi nguồn, không có nơi đặt chân, không có bất cứ thứ gì.
Gia thế của Bạch Sở Phi hiển hách, cơm ngon áo đẹp, bề ngoài lại điển trai, vũ lực thì mạnh mẽ, những thứ này Đàm Hổ chẳng có gì cả.
Anh ấy là Đàm Hổ, là một người căn bản không nên tồn tại trên thế giới này.
Đàm Hổ đi tìm Triệu Cẩm Niên, bảo rằng mình là Bạch Sở Phi, nhưng suýt nữa đã bị vệ binh bắn chết, không thể làm gì khác hơn là ngồi xổm ven đường, tìm kiếm thức ăn trong thùng rác như ăn mày, phát cóng đến run lẩy bẩy, chờ đợi Triệu Cẩm Niên từ trong doanh trại đi ra rồi xông lên nhận thức.
Mình và Triệu Cẩm Niên có nhiều ký ức tốt đẹp như vậy, Cẩm Niên yêu là linh hồn của mình, chắc chắn sẽ không cam lòng từ bỏ mình.
Đàm Hổ nằm trong mộng ảo đến khi bụng đói cồn cào, váng đầu hoa mắt thì mới thấy Triệu Cẩm Niên từ cửa chính doanh trại đi ra, sau đó Đàm Hổ lập tức dừng chân.
Vị trí bên phải vốn chỉ thuộc về một mình anh đã bị một người thanh niên có bộ dạng giống như Bạch Sở Phi chiếm cứ.
Triệu Cẩm Niên sợ người nọ say xe liền hạ cửa sổ xuống, một tay khoác vai người nọ, lột kẹo sữa nhét vào trong miệng đối phương, kề sát bên tai nhẹ giọng tâm tình, chọc cho người nọ nở nụ cười.
Đàm Hổ hoàn toàn tuyệt vọng.
Đàm Hổ liên tục cầu xin Chủ thần cho mình quay trở về, dù làm tiếp mười lần nhiệm vụ cũng được, anh không muốn ở lại nơi mà không có bất kỳ ai nhận ra mình.
Anh vô cùng hối hận, gọi khàn cổ họng nhưng Chủ thần vẫn không chịu để ý đến anh.
Khi ký kết hợp đồng, Chủ thần đã nói rõ chỉ có thể thỏa mãn một tâm nguyện cho một người.
Hiểu rõ bản thân mình rốt cục không thể quay trở về, Đàm Hổ thử tự sát nhưng vừa cầm lấy dao đặt lên cổ tay cả nửa ngày nhưng chân tay vẫn cứ mềm nhũn, đặt mông ngã ngồi xuống đất, ôm đầu gối gào khóc.
Anh ta rất sợ, cũng không muốn chết.
Sống thì không dám sống, chết cũng không dám chết, Đàm Hổ không thể làm gì khác hơn là cắn răng ở lại thế giới này, kéo dài hơi tàn mười ba năm, nơm nớp lo sợ dựa vào nhặt rác mưu sinh trong thế giới tôn sùng vũ lực này.
Lâu dần Đàm Hổ liền trở nên điên cuồng, trốn trong thế giới nhỏ bé của mình, lẩm bẩm không ngừng, khẩn cầu vô số người qua đường: “Dẫn tôi đi, dẫn tôi quay trở về đi, tôi không muốn sống ở chỗ này…”
Mười mấy năm khẩn cầu lâu dài, chỉ có một người nghe hiểu lời khẩn cầu của anh ấy, đem Đàm Hổ dẫn đến nơi có thể an thân, cho ăn cho mặc. Chỉ là thần trí của Đàm Hổ đã trở nên lẫn lộn, mỗi ngày ngẩn người, trừ ăn uống ra thì chỉ đối mặt với vách tường lẩm bẩm thì thầm.
Anh ấy đã không nhận rõ chính mình là Bạch Sở Phi hay là Đàm Hổ.
Mặc dù đã sớm có suy đoán nhưng khi sự thật tàn khốc trực tiếp bày ra trước mắt thì Trì Tiểu Trì vẫn cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Cậu nắm chặt chăn, nỗ lực tiếp thu thêm nhiều tin tức: “Anh ấy có từng nói gì không? Thí dụ như hệ thống của anh ấy?”
Quý Tác Sơn đáp: “Anh ấy có nhắc đến, là số 127. Anh ấy vẫn luôn cầu xin em, hy vọng em có thể liên hệ với hệ thống 127, để 127 hỗ trợ giúp anh ấy cầu xin Chủ thần. Nhưng anh ấy cũng nhắc đến việc anh ấy là ký chủ cuối cùng 127 dẫn dắt. Nói chung Đàm Hổ không biết rõ 127 có còn đang công tác nữa hay không.”
Số 127, 13 năm trước, ký chủ cuối cùng…
Trì Tiểu Trì xưa nay chưa từng nghe thầy Lục nhắc đến hệ thống này.
Có lẽ là đồng nghiệp bình thường hoặc là đã từ nhiệm trước khi thầy Lục nhậm chức.
Trì Tiểu Trì liền châm chước trong chốc lát, định hỏi chi tiết vấn đề hơn một chút, để khi tìm được cơ hội sẽ thông qua 061 hỏi thăm tin tức sâu hơn: “127 có ngoại hình thế nào? Đàm Hổ từng thấy chưa? Có thể bảo anh ta miêu tả một chút hay không?”
Quý Tác Sơn cũng rất tỉ mỉ, đã sớm hỏi người điên kia vô số vấn đề, trước mắt cậu hầu như đã có được tất cả tin tức liên quan.
Cậu lấy ra bản ghi chép cá nhân, phía trên đều là những tin tức vụn vặt Đàm Hổ kể với cậu, trái phải chi chít miêu tả.
Cậu phải bỏ ra không ít sức lực mới có thể chỉnh lý những từ ngữ rời rạc này thành một nội dung đại khái.
Quý Tác Sơn cầm bản ghi chép, đọc nội dung phía trên: “127 rất trẻ, chết khi vừa thi vào đại học, là học sinh khối văn, đeo một cặp kính mắt, dáng vẻ thiên về thanh tú, tay dài chân dài. Khi 127 dẫn dắt Đàm Hổ rất tận tâm tận lực, tính cách tương đối hoạt bát, có lúc thích cùng Đàm Hổ đàm luận một ít chuyện về phong hoa tuyết nguyệt…Đúng rồi, 127 vô cùng thích ăn.”