“Đúng, ta không nhìn thấy, cô ấy không nghe thấy. Cô ấy là người điếc.” Thiếu niên áo vẻ gõ cây gậy trúc dò đường trên tay xuống đất: “Nhưng đừng nhìn cô ấy nói chuyện, cô ấy không nghe thấy nhưng vẫn nhìn thấy.”
“Một người biết nghe gió đoán vị trí, một người biết thuật đọc môi, đều không phải người bình thường.” Đường Liên cười lạnh nói, giọng nói đầy sắc bén.
“Chẳng hay đây có phải trà bình thường không.” Tiêu Sắt bưng bình trà, rót cho mình một chén, đặt lên môi.
“Không được.” Diệp Nhược Y kinh hãi. “Thử độc trước đã.”
“Không cần.” Tiêu Sắt nhấp một ngụm trà, phun một hơi nhẹ: “Quả nhiên, là Vân Vụ Song Kỳ. Trà ngon.”
“Trà ngon phải phối hợp với nước tốt, gần đây có một dòng suối, tên là Tức Nha, chỉ có một khe suối nhỏ bằng cái răng, một ngày chỉ cho một bình nước. Chất nước của nó có thể sánh với suối Liên Sinh ở núi Thu Liên. Nước tốt phối với trà ngon, mới xứng với người hiểu trà.” Thiếu niên mắt mù nói, đột nhiên đứng dậy.
“Lâu lắm rồi không được uống Vân Vụ Song Kỳ.” Tiêu Sắt nhẹ giọng nói.
“Năm xưa mang từ trong đường ra. Nhiều năm như vậy đã uống gần hết rồi, chẳng qua nghĩ tới một ngày nào đó sẽ gặp lại ngươi, cho nên giữ lại một gói cho ngươi.” Thiếu niên mù mắt nói.
Hai người một nói một đáp như vậy, khiến mọi người nghe mà như rơi vào sương mù, hình như hai bên đã quen biết từ trước. Thiếu niên mắt mù đi về phía trước, khi sắp tới trước mặt mọi người, Đường Liên đột nhiên quát lớn: “Dừng lại.”
Thiếu niên mù mắt mỉm cười, dừng chân không tiến tới nữa.
Nếu xét về năng lực nghe gió đoán vị trí, Đường Liên sinh ra trong Đường môn cũng tinh thông kỹ năng này. Hắn nhìn cây gậy trúc, quát lớn: “Trong cây gậy trúc kia giấu cái gì?”
“Giấu cái gì, sao không tự tới xem?” Thiếu niên mắt mù vung nhẹ cây gậy trúc.
Đường Liên bước tới, Chỉ Tiêm Nhận trong tay lóe lên ánh bạc, ép thẳng về phía thiếu niên trước mặt. Thiếu niên đột nhiên vung cây gậy trúc đánh thẳng vào Chỉ Tiêm nhận trong tay Đường Liên. Gậy trúc lập tức bị đánh nát, lộ ra thứ đang giấu bên trong. Một thanh đao hình dáng kỳ lạ, thân đao dài mà mỏng đầy ưu nhã, hơi cong một chút. Tuy thân là đao nhưng mang khí chất nhẹ nhàng như kiếm. Đao như vậy rất hiếm thấy tại Bắc Ly, nhưng cũng không phải xuất xứ từ Nam Quyết vốn chú trọng về đao.
“Thái đao (katana)?” Đường Liên nghi hoặc nói, đây là trường đao mà võ sĩ ở đảo quốc phía tây Huyền Doanh mới sử dụng, đây cũng là lần đầu tiên hắn chứng kiến, trước đó chỉ nghe Đường Liên Nguyệt nhắc tới mà thôi.
“Thật tinh mắt.” Thiếu niên áo vải cười một tiếng, lui lại một bước, không tiếp tục tiến lên.
“Ngươi tên là gì?” Đường Liên hỏi.
“Ta không cha không mẹ, tên chỉ có một chữ Trúc.” Thiếu niên áo vải đáp.
“Trúc?” Đường Liên cau mày suy nghĩ, nhưng không nhớ ra trên giang hồ có người như vậy.
Cô gái ngồi bên cạnh bọn họ đột nhiên đặt chén trà xuống, đứng lên, đi về phía họ.
“Cô ấy tên là Long Nhĩ.” Thiếu niên áo vải nói: “Không cần nghĩ nữa, chắc chắn ngươi chưa từng nghe tới chúng ta. Nhưng cũng ta hiểu rất rõ các ngươi.”
“Ồ?” Lòng hiếu kỳ của Lôi Vô Kiệt nổi lên: “Ngươi hiểu rất rõ chúng ta?”
“Lôi Vô Kiệt, phụ thân họ Lôi, mẹ ngươi họ Lý. Bọn họ từng là nhân vật nổi danh tại Thiên Khải thành. Đáng tiếc một người chết trên chiến trường, một người vì cứu cố nhân mà rạn nứt với hoàng đế, cuối cùng trọng thương rời khỏi Thiên Khải. Ta nói có sai chăng?” Thiếu niên áo vải chậm rãi nói.
Lôi Vô Kiệt kinh ngạc: “Sao ngươi biết!”
“Ta còn biết ngươi thích ai, có cần ta nói không?” Thiếu niên áo vải cười mỉm nói.
“Không cần, không cần.” Lôi Vô Kiệt xua tay lia lịa.
“Ta biết.” Đường Liên thu hồi Chỉ Tiêm nhận, sát khí cũng tản đi: “Các ngươi là người của Bách Hiểu Đường.”
“Ngươi đoán không sai.” Thiếu niên tên là ‘Trúc’ gật đầu một cái: “Đúng là chúng ta tới từ Bách Hiểu đường.”
“Ta nói này.” Tư Không Thiên Lạc nãy giờ không lên tiếng cuối cùng cũng mở miệng, nhưng lại là nói với cô gái bị điếc kia: “Ngươi cứ nhìn chằm chằm vào Tiêu Sắt như vậy làm gì.”
Mọi người cùng nhìn lại, lúc này mới phát hiện cô gái điếc kia vẫn luôn nhìn Tiêu Sắt, ánh mắt đầy sắc bén!
“Ngươi muốn làm gì?” Đường Liên và Lôi Vô Kiệt lại nổi lên sát khí, cùng che trước mặt Tiêu Sắt.