– chị!!!!
– lần này chị nghiêm túc, sau này nghe em hết, nghe em hết, chị về phòng đây.
Tiểu Hạ biết thằng em mình lại chuẩn bị cho mình nghe bài ca muôn thủa về kiếp trước kiếp này thì vội vã chạy về phòng.
Hoàng Minh: “…”
Mẹ kiếp, hay bây giờ cậu thử giết cô thêm lần nữa xem có được không nhỉ? Để cô lang thang thế này thấy đau tim quá.
“…”
…
Buổi tối.
– ơ, thẻ sinh viên của mình đâu rồi nhỉ?
Hoàng Tiểu Hạ tắm xong liền lấy ba lô ra định lấy mấy món đồ mình mới mua ban chiều ra xem thử, tìm tòi một hồi mới phát hiện ra thẻ sinh viên mất rồi, cô tưởng mình đặt trong túi áo nên lại đi vào phòng tắm lục lại trong đống quần áo bẩn.
– không lẽ bị rơi rồi sao?
Haiz…mai đi làm cái mới vậy.
Tiểu Hạ nói xong liền nằm lên giường nghịch nghịch điện thoại một chút, trong lòng vẫn không cảm thấy yên tâm cho lắm.
Không biết thiếu niên kia có sao không nhỉ?
Bỏ mặc người ta thế này thấy tội lỗi sao á?
Hy vọng cậu ta sẽ bình an vô sự, nếu không cô áy náy cả đời mất.
Tiểu Hạ an ủi nội tâm mong manh của mình xong lại tiếp tục nghịch điện thoại, đang nghịch màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên một cái, là của con bạn phản quốc Ngọc Vy kia.
[Bà còn sống không đấy?]Tiểu Hạ: “…”
Hay lắm, còn dám nhắn tin lại cơ à?
Tiểu Hạ nói thì nói vậy nhưng vẫn nhắn tin lại.
[Chưa.]Ngọc Vy vừa nhìn tin nhắn liền biết con bạn giận rồi, nhưng mà cô cũng yêu quý mạng của mình lắm, biết làm sao được.
Tiểu Hạ mà gây họa còn có Hoàng Minh chống cho, cô mà gây họa chỉ có bị hắn xử tử thôi.
Cho nên tình bạn gì đó đợi tai họa trôi qua lại bàn bạc tiếp ha.
Vì vậy Ngọc Vy rất khôn ngoan không rep lại nữa, rep lại cô cho một tràng thì toi.
Gì chứ tính nói nhiều của cô y chang thằng nhóc Hoàng Minh luôn á, đúng là chị em có khác.
Bên này Tiểu Hạ chờ mãi không thấy tin nhắn dỗ giành mình như mọi khi thì tức giận không thôi.
Bạn bè như thế đó.
Tuyệt giao.
Tiểu Hạ nói thì nói thế nhưng cũng chẳng để trong lòng lâu, rất nhanh liền đem chuyện này quẳng sang một bên.
Không biết vì sao, nhưng cô luôn cảm thấy thế giới này rất xa lạ với mình, luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng giống như thiếu đi cái gì đó vậy.
Lẽ nào bị thằng em mình đầu độc lâu quá nên sắp bị đồng hóa rồi?!?
Không được, cô tuyệt đối không thể gia nhập hội thần kinh với nó được.
Tiểu Hạ cũng không biết em trai mình bị làm sao nữa.
Rõ là một đứa trẻ khỏe mạnh bình thường bỗng dưng lại bắt đầu nói năng lung tung, đáng sợ hơn là nó còn ngày ngày ở bên tai cô thì thà thì thầm toàn mấy chuyện ở đâu đâu.
Nào là thực ra cô tên Hạ Kỳ Như, cô có siêu năng lực này nọ lo chai, rồi còn cả cái gì mà âm tào địa phủ, bla bla…làm cô sợ đến mức phải gọi bố mẹ đưa nó vào viện kiểm tra gấp.
Tiểu Hạ vẫn nhớ ánh mắt ai oán của thằng em mình khi bị đưa vào khoa thần kinh.
Nhưng cô cũng hết cách, ai bảo mấy thứ nó nói quá viển vông chứ.
Hơn nữa cách này cũng rất hiệu quả mà, sau đó có thấy nó nói lần nào nữa đâu.
Nhưng mà chết ở chỗ sau khi nó không nói nữa thì cô lại bắt đầu tò mò và tin lời nó nói mới đau.
Thần kinh rồi chăng?
Hay mai mình cũng đi khám thử nhỉ?
Tiểu Hạ độc thoại một mình, cuối cùng lại ngủ quên mất, cũng quẳng luôn những suy nghĩ kỳ lạ kia ra khỏi đầu luôn.