Khúc Yên sau đó đi về phía hành lang bên trái rồi biến mất ở cuối góc hành lang rẽ xuống lầu.
Trên người Khúc Yên có mùi hương ngọt ngào lại thơm ngát, sộc vào khứu giác Phó Trầm có chút lạ lẫm nhưng không kiềm được mà khịt mũi hít vài cái.
Tay đút vào túi đứng dựa thân vào cánh cửa gỗ nhìn về hướng cô, đôi môi xinh đẹp cong lên có chút tâm tư. Dáng người cô rất đẹp, như ẩn như hiện đường cong cơ thể vừa tinh tế lại duyên dáng. Càng nhìn càng khó rời mắt.
Khúc Yên vừa đi xuống cầu thang thì không lâu sau cậu ta cũng rời đi, cùng khối, dù sau cũng không gấp.
Cô trở về phòng liền bị Nhan Tịch Nghi đứng canh trước cửa bám vai cô sốt sắng hỏi:”Bị làm sao rồi? Có bị trừ điểm cá nhân cậu không?”
Khúc Yên thở dài, đáng thương nói:”Phạt tớ quét dọn rồi.”
Nhan Tịch Nghi trĩu mi như có điều suy nghĩ:”Hình như phạt cậu vậy là nương tay rồi đấy, năm trước lớp mình có người còn bị trừ 20 điểm lận đấy. Sau này thầy ấy có nói gì cậu đừng có trả treo lại. Rất thiệt cậu đó!”
Tịnh Quyên vừa từ phòng tắm ra, trên tay còn cầm khăn lau tóc:”Cậu là học sinh mới nên không biết, cậu 80% là sẽ bị thầy ấy sai vặt rồi.”
Quãng Hân, cô gái nằm giường dưới Nhan Tịch Nghi lên tiếng:”Mọi người tắt đèn đi, lại đây ăn bánh của tớ nè.”
Khúc Yên một lần nữa vụt dậy tỉnh thần, vào phòng tắm rửa cho nhanh xong tắt đèn phòng rồi bật đèn pin của Quãng Hân lên, mỗi người chia nhau một phần bánh, sau đó trò chuyện đến tận khuya.
Sáng hôm sau Khúc Yên mơ màng bị đánh thức, Tô Nhiên Nhiên vừa đánh răng vừa lây người cô nói với ngôn ngữ kì lạ.
Khúc Yên bị ngôn ngữ kì lạ đó làm cho nhứt đầu, cà lơ phất phơ ngồi dậy xuống giường. Vai cô, lưng cô đều đau đến khắ toàn thân, duỗi một cái cũng không có dễ chịu chút nào. Truyện Mỹ Thực
6h10 sáng, mọi người ngáp ngắn ngáp dài tập hợp ở sân vận động. Ai cũng mang trạng thái buồn ngủ cùng uể oải.
Khúc Yên đứng cạnh dựa đầu vào vai Tô Nhiên Nhiên nghĩ ngơi một lát, dáng người Tô Nhiên Nhiên cao hơn cô một chút, 1m74. Chỉ cao hơn cô 1cm không quá chênh lệch, với lại cơ thể cô ấy hơi có da thịt nên dựa vào rất mềm. Khúc Yên cũng rất thích.
Sau khi điểm danh đi qua sĩ quan Quách chỉ đạo mọi người xuống nhà ăn dùng bữa sáng. Sau đó là nghĩ ngơi một chút chạy 3 vòng sân để khởi động tay chân.
Khúc Yên đem khay đồ ăn đến bàn, mái tóc dài đã được búi lên gọn gàng nên khá dễ cúi đầu ăn uống. Là 1 món canh, 1 món mặn và 1 món ngọt, còn cả bánh bao ăn sau bữa cơm.
Vì trong đây rèn luyện tính nhanh nhẹn và kỷ luật rất cao, đến cả ăn uống cũng có giờ giấc cụ thể, chưa đầy nửa tiếng đã có tiếng chuông thông báo tập hợp tại sân. Mọi người đều gấp rút sơ tán ra ngoài. Có chút hỗn loạn.
Khúc Yên gáng ăn thêm vài muỗng canh, tay cầm phần cánh gà ngon miệng nhìn về phía sĩ quan Quách đang đi về phía mình. Cô vội ngăn anh ta:”Từ từ, từ từ đã.”
Tay bốc một cái bánh bao, sợ hãi chạy ra khỏi phòng ăn, vừa đi vừa ăn ngấu nghiến.
Sĩ quan Quách nhíu mày, cũng không phải là không cho cô ăn, làm cái gì mà gấp như đòi mạng thế.
Anh khoanh tay đứng đó hồi lâu, bên cạnh có sĩ quan khác khoác vai anh:”Cậu đừng doạ cô gái nhỏ nhà người ta, xinh đẹp thế biết đâu đã là hoa có chủ. Thật đáng tiếc.”
Sĩ quan Quách liếc anh ta:”Cậu muốn mấy vòng sân?”
Anh ta vội chạy đi, nói vọng lại:”Quách Hiển, đừng ỷ là đội trưởng là tung hoành lung tung.”
Sĩ quan Quách sau đó cũng sải bước theo sau, lại nhớ hình ảnh Khúc Yên vừa ăn cánh gà, gương mặt tràn đầy hạnh phúc khi nảy.
Đúng là cũng có chút đáng yêu.