Sở Vân Hách lặng im, đứng thật lâu, cũng không nhìn nàng, ánh mắt mơ hồ mông lung không biết đang nhìn ở đâu, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì, thần sắc đạm mạc dường như lập tức kéo dài khoảng cách giữa họ ra xa ngoài ngàn dặm, Đoàn Cẩm Sơ lặng lẽ liếc nhìn hắn hai lần, hắn cũng không chú ý đến nàng, sau đó nàng hoàn toàn cúi đầu, cắn chặt cánh môi.
Rốt cục, ánh mắt hắn có tiêu cự trở lại, tập trung trên mặt nàng, miệng hỏi, vẫn là vấn đề mấy ngày nay đã hỏi vô số lần, “Sơ nhi, hôm nay…… Nàng có đồng ý theo ta quay về Bát Vương Phủ không?”
“Không đồng ý!” Đang bị tức giận, nàng lập tức đáp ngay, hơn nữa khẩu khí cũng thật không tốt.
Ba chữ kia bật thốt ra, nàng cũng không nghe hắn nói thêm lời nào nữa.
Sau đó lại đứng im thật lâu, hắn im lặng xoay người, nói nhỏ một câu, giọng như nghẹn ở cổ, “Chuyện tình cảm, quả nhiên như người ta uống nước, ấm lạnh tự biết! Trở về đi, hoàng thượng không có truyền cho đòi nàng đâu!”
Nói xong, từng bước một bước lên bậc thang, bóng áo trắng dần dần biến mất trong tầm mắt Đoàn Cẩm Sơ.
Trở về Kính Sự phòng, như cái xác không hồn, không biết đã qua bao lâu, chỉ biết trong đầu mờ mịt, cũng may còn nhận được cánh cửa, đẩy vào, lại té lăn quay ra đất.
“Tiểu Sơ Tử!”
Tiểu Xuyên Tử cả kinh, đang ở trước bàn vội nhảy bổ lại, cố sức đỡ Đoàn Cẩm Sơ dậy, hỏi nhanh: “Cô làm sao vậy? Ta trở về không thấy cô, đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì, ta chỉ đau đầu chút thôi, ngủ một chút là hết, ” Đoàn Cẩm Sơ cố gắng mỉm cười, sắc mặt tái nhợt không giấu được, giọng mơ hồ nhẹ hẫng như bông.
“Để ta đỡ cô lên giường. “
“Ừ. “
Nằm xuống, đắp chăn xong, Tiểu Xuyên Tử đứng dậy cẩn thận rót nước cho nàng, nước mắt như hồng thủy tràn bờ, mãnh liệt tuôn ra.
“Tiểu Sơ Tử, cô sao thế? Sao lại khóc dữ dội như vậy? Ai khi dễ cô phải không, ta lập tức đi tìm hắn tính sổ!” Tiểu Xuyên Tử quay người lại, thấy thế, bát nước ấm trong tay vướng víu, hắn vội vàng đặt lại lên bàn, chạy tới bên giường hỏi.
“Ô ô…… Phải….. Là sở…… Sở Vân Hách……” Đoàn Cẩm Sơ khóc, đứt quãng nói,
“Sở Vân……” Tiểu Xuyên Tử giọng đầy căm phẫn quát lên, chợt cấp tốc dừng lại, mặt run rẩy nhăn nhó, 囧囧 nói: “Chuyện này, Tiểu Sơ Tử, người cô nói là chủ tử nhà ta đó, ta đây cũng không dám ra mặt vì cô, nếu làm không tốt, ta sẽ bị làm vật hi sinh thê thảm a!”
Quay người trở mình, nằm úp sấp vào chăn, Đoàn Cẩm Sơ ủy khuất đã lâu, tận tình phát tiết ra, khóc thẳng đến thiên hôn địa ám.
Tiểu Xuyên Tử luống cuống đi tới đi lui quanh phòng, ngoài cửa, Tiểu Thuận Tử đứng thật lâu, cuối cùng không rảo bước tiến vào, yên lặng quay trở về phòng cách vách.
Không biết khi nào, Đoàn Cẩm Sơ đang khóc, rốt cục cũng chìm vào giấc ngủ,
Khi tỉnh lại thì, đã là lúc trăng treo ở phía tây cửa sổ.
Trù phòng giờ này không có cơm, Tiểu Xuyên Tử đã để dành lại một chén, vội đi trù phòng tìm đầu bếp, lúc này mới cầm đồ ăn nóng về, Đoàn Cẩm Sơ ăn thực không thấy ngon, miễn cưỡng ăn non nửa bát đã buông đũa xuống không ăn nữa.
Đến đêm, Tiểu Xuyên Tử ngủ say, còn ngáy khò khè, Đoàn Cẩm Sơ mất ngủ dựa ở đầu giường, nhìn ngọn đèn chiếu lên trần ngẩn ngơ.
Ánh mắt mệt mỏi đau xót, thân thể hư nhược, trong đầu đột nhiên lại nghĩ tới câu nói cuối cùng kia của Sở Vân Hách, “Chuyện tình cảm, quả nhiên như người ta uống nước, ấm lạnh tự biết!”
Đoàn Cẩm Sơ cười tự giễu, mệt mỏi, thường nói tình yêu ngọt một nửa khổ một nửa, hiện tại mới xem như chân chính cảm nhận được, từ khi gặp gỡ Sở Vân Hách, từ khi yêu hắn, nàng lại trở thành Lâm muội muội, động chút là rơi nước mắt……
“Két ….”
Một tiếng vang nhỏ, đột ngột cắt ngang suy nghĩ của Đoàn Cẩm Sơ, nàng hồ nghi đi chân trần bước đến vén mành lên, chỉ thấy trong bóng đêm, một bàn tay to đang lặng lẽ mở cửa sổ, cửa sổ di chuyển phát ra tiếng động rất nhỏ, Đoàn Cẩm Sơ hoàn toàn dại ra, hốt hoảng quên kêu, mắt nhìn chằm chằm vào cửa sổ đang dần dần mở ra kia!
Đến khi cửa sổ hoàn toàn mở ra, một bóng đen linh hoạt phóng vọt vào, nàng mới đột nhiên hoàn hồn, “A ….”