Nhưng không còn cách nào khác, nếu cô không che đi. Đợi lát nữa trở về, Mặc Bảo cùng Nhược Nhược nhìn thấy sẽ lo lắng mà hỏi cô cho xem.
Ôn Hủ Hủ thò đầu ra, nhìn về phía con trai trong phòng ngủ.
Thế nhưng, điều khiến cô thất vọng lúc này đây, là đứa con trai đang cúi đầu chơi vẫn rất dứt khoát lắc đầu: “Không có, trong nhà không có phụ nữ!”
Ôn Hủ Hủ: “……”
Cô sửng sốt vài giây, nghe không hiểu.
Không có phụ nữ?
Lúc này, Hoắc Tư Tước nghe được cuộc nói chuyện của hai mẹ con, hắn đẩy cửa đi vào: “Hai người đang làm gì vậy?”
“Hả?!”
Ôn Hủ Hủ nghe thấy tiếng Hoắc Tư Tước đi vào, cô lập tức ngậm miệng tùy tiện cầm một cái khăn mặt che ở trên mặt mình.
Trời ơi, tên đàn ông chó này sao lại đột nhiên lại trở về? Không phải hắn đến công ty rồi sao?
Ôn Hủ Hủ sợ nhìn thấy hắn. Lòng cô giờ rối như tơ vò, vì lúc nãy cũng nhờ hắn cứu cô ra.
Ôi, thật mất mặt quá đi.
Hoắc Dận cũng nhìn thấy ba, cậu bò dậy khỏi mặt đất: “Ba, ba đã về?”
Hoắc Tư Tước gật gật đầu, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua một bóng người mảnh khảnh co rút hình chim cút trong toilet. Hắn sải bước tới chỗ con trai trước.
“Con thế nào rồi? Không sao chứ?”
“Không sao đâu.”
Hoắc Dận rất bình tĩnh lắc đầu.
Hoắc Tư Tước xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu. Sau đó trực tiếp đứng dậy, đi về phía toilet.
Ôn Hủ Hủ trốn ở bên trong: “……”