Tiêu Lam lấy《 Minh Nguyệt Quán 》ra, phát hiện ngoài bìa đã sáng lên thêm một ô.
Trong sách không có nội dung mới, xem ra không phải là chết trên tay Ô Nha, hẳn là bút tích của quỷ quái hoặc là người chơi.
Hiện tại, ngoài bìa đã sáng lên mười một ô vuông, chỉ thiếu hai ô.
Vì mau chóng thắp sáng đồ án ngoài bìa, Tiêu Lam đi tới giữa đám đồ chơi, tìm kiếm cảnh tượng có phu nhân A và tiểu thư B kia.
Đồ án hẳn là ở ngay chỗ các nàng.
Rốt cuộc, cậu tìm được rồi.
Đó là cái bục nhỏ cỡ bằng bàn tay, trong cảnh tượng kia, hai người giấy đang ngồi trên bàn ghế tinh xảo, xung quanh là bối cảnh phong cách Rococo hoa lệ.
Vốn dĩ các nàng hẳn là một bên nhấm nháp buổi trà chiều, một bên nói chuyện phiếm. Nhưng hiện tại tiểu thư B còn ngồi ở chỗ kia, động tác nhàn nhã, trên mặt mang theo mỉm cười, chỉ là trên cổ nhiều thêm một chuỗi vòng cổ trân châu tinh xảo vừa lúc phù hợp thân thể nàng, góc váy màu xanh nhạt trên người thiếu một mảnh mà thôi.
Đối diện, phu nhân A mặc váy hồng nhạt cũng đã bị xé ra làm đôi, đang nằm dưới mặt đất, thoạt nhìn thê thê thảm thảm.
Tiêu Lam cẩn thận mà cầm lấy cảnh tượng nhỏ này, quả nhiên tại góc dưới thấy được đồ án giống như ngoài bìa sách.
Đồng thời, ngoài bìa sách lại một lần nữa sáng lên, nhưng lần này lại chỉ sáng lên một ô.
Hiện tại tổng cộng sáng lên mười hai ô, chỉ còn lại một ô.
Tại sao chỉ sáng lên một ô?
Tiêu Lam có chút nghi hoặc.
Nhưng cậu lại lần nữa đem tầm mắt thả lại người giấy trong tay, đột nhiên liền rõ ràng.
Đại khái là bởi vì phu nhân A bị phá hư, hai người giấy chỉ còn lại có một.
Tiêu Lam cảm khái: “Lão sư Ô Nha thật đúng là nghiêm khắc mà……”
Nếu cậu không cẩn thận làm hỏng mất hai người giấy, vậy chẳng phải là phải làm không công?
Ngẫm lại là thấy bệnh thiếu máu rồi.
Lúc này, Tiêu Lam đột nhiên nhớ tới, sau khi cậu tiến vào Minh Nguyệt Quán, ngoại trừ ngày đầu tiên ăn cơm chiều ra, hình như đã không ăn gì cũng không uống nước, nhưng cậu lại không cảm giác được đói khát hoặc là cảm giác mệt mỏi do không đủ năng lượng.
Là năng lực đặc thù của màn chơi cao cấp, hay là do Ô Nha?
Chung quy cảm thấy Boss ở màn cao cấp có lực độ khống chế trò chơi mạnh hơn Boss sơ cấp và trung cấp không chỉ là một chút.
Loại cảm giác vô hình vô chất, rồi lại không chỗ không ở của Ô Nha làm người ta cảm thấy đặc biệt bất an.
Ông đại khái xem như một Boss có lực khống chế trò chơi mạnh nhất mà Tiêu Lam từng gặp.
“Đáng tiếc còn thiếu một ô.” Tiêu Lam nhẹ giọng nói, đi về hướng vị trí của cửa.
Cũng không biết tiến độ một ô này là dùng phương thức như thế nào đạt được.
Tiêu Lam đang chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, lại cảm giác được sách 《 Minh Nguyệt Quán 》 lại lần nữa xuất hiện biến hóa.
Ô vuông cuối cùng kia tại khoảng thời gian ngắn ngủi này bỗng nhiên sáng lên.
Trong sách cũng cũng không có xuất hiện chữ viết mới, hiển nhiên đây không phải bút tích của Ô Nha.
Trong thời gian ngắn như vậy đã có hai người chơi liên tiếp tử vong.
Là ai?
Là quỷ quái cuồng hoan, hày là người chơi dụng tâm kín đáo đang gϊếŧ người, hoặc là Kỳ Ninh đang thu hoạch?
Hiện tại, toàn bộ đồ án ngoài bìa đã được thắp sáng, đang tản ra luồng sáng.
Chỉ sợ trò chơi cũng nên tiến vào giai đoạn tiếp theo.
Tiêu Lam hít sâu một hơi, mở cửa phòng ra.
Ngoài cửa nhìn qua vẫn là cảnh tượng như trước, phong cách cổ mang theo kiến trúc đặc biệt thời dân quốc kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây.
Nhưng hết thảy lại không giống trước.
Hành lang nguyên bản an an tĩnh tĩnh, tựa như trên thế giới chỉ còn lại một mình Tiêu Lam mà thôi, chỉ là ngẫu nhiên có thể gặp được người chơi từ không gian trùng lặp.
Hành lang lúc này, Tiêu Lam lại rất rõ ràng nghe được trên lầu truyền đến tiếng chạy vội, thậm chí xa hơn một chút còn có âm thanh vật nặng rơi xuống đất, không biết đã xảy ra tình huống như thế nào.
Cái cảm giác này, giống như là vô số không gian bị phân cách rốt cuộc đã trùng hợp lại với nhau.
Đồng thời, này cũng thuyết minh người chơi bây giờ đại khái đã có thể chạm mặt nhau.
Tất nhiên…… Cũng có thể công kích lẫn nhau.
Kế tiếp, uy hiếp Tiêu Lam phải đối mặt chỉ sợ sẽ tăng lên gấp bội.
Tiêu Lam đi về phía trước vài bước.
Bỗng nhiên, tầm mắt cậu đọng lại ở một góc hành lang.
Đó là một cái góc rất không bắt mắt.
Trống không cũng không có đồ vật gì, vốn dĩ cũng không có bất luận cái gì đặc biệt.
Nhưng lúc này, cái góc này nằm ngay tầm mắt Tiêu Lam, dùng một tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu phai màu.
Phần phai màu đi giống như là ảnh chụp cũ xưa, biến thành một màu trắng đen ố vàng, bởi vì vị trí khuất nên cũng không thu hút.
Tầm mắt Tiêu Lam tìm kiếm khu vực gần đó, liên tiếp lại tìm được vài chỗ phai màu như vậy.
Những vị trí này đều rất ẩn nấp, tốc độ phai màu cũng không tính là quá nhanh.
Nhưng đều không ngoại lệ, toàn bộ biến thành sắc thái như ảnh chụp cũ.
Hiển nhiên, nếu toàn bộ Minh Nguyệt Quán đều phai màu thành như vậy, nhất định sẽ phát sinh chuyện gì đó.
Nhưng Tiêu Lam cũng không phải quá muốn tự thể nghiệm.
Có người có tinh thần thăm dò hơn phân nửa đều chết nhanh, tồn tại không ngon sao?
Tiêu Lam nhìn hành lang biến hóa: “Xem ra, phải rời khỏi nơi này trước khi hoàn toàn phai màu.”
Cậu nghĩ tới tầng cao nhất kia, căn phòng trên cửa có tiến độ như bìa sách, nơi đó đã từng là thư phòng của Ô Nha.
Hiện tại, căn phòng kia chắc là đã xảy ra biến hóa, có lẽ đã có thể tiến vào cũng không nên.
Hạ quyết định, Tiêu Lam chuẩn bị đi lên lầu.
Cậu lấy ra phong thư của Lạc, chuẩn bị nói một chút với đối phương, tìm một chỗ hội họp.
Lại bỗng nhiên nghe được cách đó không xa vang lên một tiếng nói trầm thấp quen thuộc: “Tôi tìm được cậu rồi, tiên sinh.”
Tiêu Lam quay đầu lại, chợt nhìn thấy một người tư thái ưu nhã xuất hiện cách cậu không xa.
Bộ vest ba kiện màu đen vừa người, dáng người cao gầy, người tới đang sải bước chân dài đi về phía cậu.
Tư thế đi tới của hắn vẫn đẹp, nhưng nện bước có chút dồn dập, biểu hiện ra tâm tình người tới cũng không bình tĩnh.
Chỉ là liếc mắt một cái, Tiêu Lam liền phán đoán ra người này chính là Lạc thật sự.
Hoàn toàn không giống hàng nhái hàng giả trước đó.
Nhìn thấy Lạc, đáy lòng Tiêu Lam đột nhiên nảy lên một loại cảm xúc tên là nhớ nhung.
Rõ ràng bọn họ chỉ trên dưới hai ngày không gặp mặt mà thôi, trong lúc đó còn luôn thông qua phong thư liên hệ nhau.
Nhưng chung quy là không giống.
Cái loại bí ẩn vui sướng và thỏa mãn khi chính mắt nhìn thấy đối phương, là điều gì cũng không thể thay thế.
Rõ ràng dưới tình huống thân ở trong trò chơi nguy hiểm, hơn nữa còn tiến nguy hiểm tử vong gấp bội.
Trong lòng Tiêu Lam lại nhịn không được dâng lên một tia vui sướng.
Tiêu Lam nhịn không được nở nụ cười: “Đã lâu không gặp.”
Lạc đi đến trước mặt cậu, cũng mỉm cười lên: “Đã lâu không gặp.”