“Thương nghị con khỉ, chỉ biết chúi mũi vào Đổng Diên Quang. Lão Nhị là nhận hối lộ bị miễn chức, đi xin giảm tội cũng là đi cầu Thánh Thượng, cứ ở đây thảo luận Đồng Diên Quang làm cái gì, chẳng lẽ Đổng Diên Quang còn có thể từ trong quan tài bò ra giúp ngươi thăng chức hay sao?”
Dương Tiêm có chút xấu hổ nói: “Tam muội, ta thăng chức hay không không trọng trọng, quan trọng là phải tìm ra kẻ nào ở sau lưng hãm hại Dương gia chúng ta, tên hung thù đích thực giết Đồng Diên Quang chính là mấu chốt, cho nên chúng ta đang thương nghị.”
Dương Hoa Hoa chậm rãi đi ra, cười lạnh một tiếng nói: “Chỉ tụ tập ở đây lắm miệng thì ích gì, chằng thà phân công nhau đi làm.”
Nàng chỉ hai người Dương Hi và Dương Huyên nói: “Hai ngươi thường xuyên ra vào thanh lâu tửu quán. Các ngươi phụ trách đi xung quanh nội thành Trường An nghe ngóng tin tức, tin tức phía quan trường phần lớn là giả, còn không đáng tin bằng tin tức dân gian.”
“Tam ca, còn ngươi nữa.”
Dương Hoa Hoa lại chỉ vào Dương Chiêu, Dương Chiêu lập tức đứng lên cười xòa nói: “Tam muội, xin dặn dò.”
“Đổng Diên Quang cũng không phải là con em thế gia đại tộc gì, làm sao có thể không có chỗ dựa phía sau được? Tam ca ở trong triều quen biết nhiều, hãy hỏi thăm một chút chỗ dựa phía sau của hắn là ai? Bắt tay từ hậu đài của hắn, chắc chắn không sai vào đâu được.”
Dương Hoa Hoa chỉ đông kêu tây, lát sau đã phân phối hết nhiệm vụ, một vài tiểu bối đã sớm nhàm chán hội họp như vậy, đều cao giọng đáp ứng, đã chuồn ra phủ từ trước, Dương Chiêu cũng mỉm cười cáo từ, đi trước một bước.
Dương Kĩ thấy đại bộ phận mọi người đều chạy hết, mặt âm trầm tới cực điểm, hừ một tiếng nói: “Tam muội đều sai khiến bọn ta đi hết rồi, vậy muội làm gì?”
Dương Hoa Hoa ung dung cười nói: “Ta à! Ta đi tìm Thánh Thượng hỏi thăm một chút tin tức, nói không chừng Thánh Thượng sẽ biết được một chút manh mối.”
Ngay lúc Dương gia tụ hội, Lý Khánh An cũng về tới phủ Cao Lực Sĩ, vừa tiến vào cửa phù, mấy chục tên thủ hạ đã ùa lên, vây quanh hắn chen nhau mở lời chúc mừng
“Tướng quân, chúc mừng thăng chức.”
“Tướng quân, chúng ta cũng phải đi Bắc Đình chứ!”
“Tiết độ sử à! Tướng quân rốt cục cũng được rạng danh rồi.”
Mọi người ai nấy vui như nở hoa trong lòng, Lý Khánh An đã làm Bắc Đình tiết độ sứ, cũng có nghĩa là ngày tốt lành của bọn họ đã tới rồi, Lý Khánh An vừa cười vừa khoát tay nói: “Đi nói cho các huynh đệ tụ họp lại, ta có chuyện tuyên bố.”
Vài tên binh chạy vội về phía đại viện, lát sau, hơn hai trăm thù hạ của Lý Khánh An đều tụ tập lại trong viện, trong viện mọi người xì xầm nói nhỏ với nhau, đang đoán việc mà Lý Khánh An sắp sửa tuyên bố.
Lý Khánh An đứng trên một tảng đá lớn, khoát tay cười nói: “Ta hỏi một chút trước, trong chư vị có huynh đệ nào có nhà ở Bắc Đình?”
Một lúc sau, một tên quân Đường giơ tay nói: “Tướng quân, nhà thuộc hạ ở Bắc Đình Luân Đài, phụ mẫu và ca ca đều ở nơi đó.”
Lý Khánh An biết người này tên Hàn Duyệt, cũng là lão binh của An Tây Xích Hầu doanh, liền gật gật đầu cười nói: “Tốt! Đợi lát nữa ta sẽ tìm ngươi nói chuyện, các huynh đệ, im lặng một chút trước đã.” Truyện “Thiên Hạ “
Trong viện yên lặng trở lại, Lý Khánh An liền nói tiếp: “Hôm nay buổi sáng, ta chính thức được phong làm Bắc Đình tiết độ phó sử, chính sứ là Lý tướng quốc, ta trên thực tế chính là chủ quản của quân chính Bắc Đình, chờ sau khi Binh bộ chính thức phái xuống dưới, ta liền phải đi Bắc Đình nhậm chức. Chư vị đều là những người cùng ta giết ra từ trong đống người chết, ta dĩ nhiên sẽ không bạc đãi mọi người, nhưng ta cũng không muốn miễn cưỡng. Huynh đệ nào đồng ý theo ta đi Bắc Đình, chúng ta sẽ cùng đi biên cương Bắc Đình, mở rộng tiền đồ của chính chúng ta, huynh đệ nào không muốn đi, ta cũng tuyệt không ép buộc, ta sẽ thưởng các huynh đệ một số tiền lớn, chuẩn cho các huynh đệ thoát ly quân tịch, sống một cuộc sống của người thường, bây giờ huynh đệ nào không muốn đi có thể giơ tay.”
Lát sau, hàng phía sau có một viên binh sĩ Giang Đô trẻ tuổi sợ sệt giơ tay lên, mọi người cùng nhau trợn mắt nhìn hắn: “Thập Nhất Lang, tiểu tử ngươi định phản bội tướng quân sao?”
Tên binh Đường có tên Thập Nhất Lang này bỗng nhiên chảy nước mắt, hắn chạy từ đám người ra, quỳ xuống trước mặt Lý Khánh An, thấp giọng khóc nói: “Tướng quân, thuộc hạ cũng không muốn rời bỏ mọi người, nhưng huynh trưởng của thuộc hạ đã hi sinh, trong nhà còn có ấu muội, mẫu thân tuổi già, tưởng niệm cố hương Giang Đô, bà không muốn đi An Tây, ty chức trung hiếu không thể lưỡng toàn, khẩn cầu tướng quân thứ tội.” Truyện “Thiên Hạ “
Lý Khánh An vội vàng đỡ lấy hắn, cười nói: “Đừng nói nữa, ngày đó chúng ta đều nhìn thấy mẫu thân ngươi, ngươi muốn báo hiếu mẫu thân, điều này đương nhiên quan trọng nhất. Các huynh đệ chúng ta đã cùng nhau chiến đấu hăng say một trận, ta thưởng ngươi hai trăm lượng bạc. Chờ sau khi triều đình kết thúc phong thưởng, ta sẽ giúp ngươi thoát ly quân tịch, sẽ bỏ nhỏ với Dương Châu Thái Thú chiếu cố ngươi, ngươi hãy mang mẫu thân và muội muội ngươi về quê nhà sống tốt nhé!”
Thập Nhất Lang quỳ trên mặt đất khóc không thành tiếng, các Đường binh đều yên lặng nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập thương cảm, lúc này Lý Khánh An lại nói với mọi người: “Ta hy vọng tất cả mọi người đều di dời hết người nhà đi Bắc Đình, ta sẽ cấp đất và nhà ở cho mọi người. Lần này triều đình thưởng ta năm nghìn lượng bạc trắng, ba nghìn sắp lụa, số tiền này, ta sẽ không lấy một văn nào, đều sẽ chia đều cho mọi người, tóm lại, đi làm theo Lý Khánh An ta, ta tuyệt đối không bạc đãi các ngươi!”
Trong sân nhà vang lên một tràng vỗ tay, Nam Tề Vân cao giọng nói: “Tướng quân, chúng ta không cần phong thưởng, tướng quân hãy đem phong thưởng cấp cho các huynh đệ đã hi sinh đi! Người nhà bọn họ cần đến nó hơn.”
“Đúng vậy! Tướng quân, bọn thuộc hạ không cần phong thưởng, hãy cấp cho huynh đệ đã hi sinh đi!”
Lý Khánh An khoát tay, rồi cười nói: “Các huynh đệ đã hi sinh, ta sẽ có sự an bài khác, tuyệt đối không để bọn họ bất an ở dưới cửu tuyền, bạc và lụa, buổi chiều sẽ đưa tới, đến lúc đó Nam tướng quân sẽ chia cho mọi người, để mọi người đón một cái tết Nguyên Tiêu thật tốt.”
Trong viện nhất thời nổi lên tiếng hoan hô, đợi mọi người tản đi hết, Lý Khánh An giao phó với Nam Tề Vân vài câu, lúc này mới bước nhanh đi đến trước cửa viện, La quản gia ở đây chờ đợi đã lâu.
“Chuyện gì?”
“Lý tướng quân, trước cửa cô gái đó lại tới nữa, nàng không chịu vào nữa.” “Chính là lần trước cô gái mà trên mặt vẽ giống như…”
“Ta biết rồi.”
Lý Khánh An cười xòa, đi đến trước cửa lớn, dĩ nhiên là Minh Châu đã tới rồi.
Trước cổng lớn, Minh Châu đang chắp tay ra sau đá một viên đá, có vẻ có chút tâm thần bất ồn, trên mặt nàng đã rửa sạch kiểu trang điểm ‘thâm tím’, chải tóc mai hai vòng, da thịt tuyết trắng như ngọc, mặt mày thanh tú động lòng người.
“Minh Châu, tìm ta có chuyện gì?”
“Lý đại ca, huynh buổi chiều có thời gian không?”
“Muội nói cho ta biết trước là chuyện gì?”
“Không! Huynh nói cho ta biết trước có thời gian hay không?”
Lý Khánh An nắn nắn cái mũi nàng cười nói: “Có thời gian đó, muội nói đi! Chuyện gì?”
Minh Châu nghe nói Lý Khánh An có thời gian, nàng vui mừng đến mức nhảy lên thật cao, lay cánh tay Lý Khánh An cười khanh khách nói: “Muội dẫn huynh đến một chỗ, huynh nhất định sẽ thích.”