Dương Thanh nhìn gương mặt xinh xắn gần ngay trước mắt, buông tiếng thở dài rồi bước tới ôm cô ta vào lòng: “Muốn khóc thì cứ khóc thật to!”
“Hu hu!”
Tần Y không thể đè nén cảm xúc được nữa, bật khóc nức nở.
Cái ôm của Dương Thanh không hề pha tạp tình yêu nam nữ, anh chỉ nghĩ Tần Y là em gái của Tần Thanh Tâm thì cũng là em gái của anh, là người thân của anh.
Cô ta vừa mới bị đe dọa, lại còn đứng giữa ranh giới sống chết, đa số người cả đời cũng không phải trải qua chuyện tương tự nhưng một cô gái hơn hai mươi tuổi như Tần Y lại phải nếm trải trong mấy chục phút ngắn ngủi.
Chẳng cần nghĩ cũng biết nhất định là tinh thần của Tần Y đang suy sụp, bây giờ cô ta đang cần một bến cảng để giải tỏa tâm trạng.
Sau một lúc lâu, Tần Y mới dần dần bớt sợ, có điều vòng ôm của Dương Thanh ấm áp quá, tự dưng cô ta không nỡ rời xa.
Nhưng nghĩ đến Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu, dù luyến tiếc đến đâu cô ta cũng phải kiên quyết tách ra.
“Xin lỗi anh rể, em làm bẩn áo của anh rồi.
Tối về em sẽ giặt cho anh”.
Thấy ngực áo Dương Thanh ướt đẫm, Tần Y cúi đầu nói khẽ.
Dương Thanh mỉm cười đáp: “Được”.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng động, là cảnh sát chạy tới.
Thấy Dương Thanh và Tần Y không bị làm sao, bọn họ mới thở phào.
“Cô Tần và cậu đây không sao chứ?”
Một người trung niên mặc đồng phục bước tới hỏi.
Tần Y lắc đầu: “Không sạo ạ, vừa rồi cảm ơn các chú”.
“Cô Tần đừng khách sáo, đó là việc chúng tôi phải làm”.
Người trung niên đáp lời, sau đó còn nói thêm: “Nếu không sao thì mời hai người đi cùng chúng tôi một chuyến, dù sao chuyện lúc nãy đã gây nên ảnh hưởng lớn, chúng tôi phải ghi chép lại”.
Dương Thanh nhíu mày, đang định từ chối thì Tần Y đã giành nói trước: “Vâng, vậy bây giờ chúng ta đi luôn nhé!”
Sau đó hai người được đưa tới đồn cảnh sát.
Đối phương không gây khó dễ cho bọn họ mà chỉ làm việc theo trình tự quy định, ghi chép xong thì cho họ về luôn.
“Chiều đừng đến công ty, anh ra ngoài giải sầu với em”.
Sau khi ra ngoài, Dương Thanh bỗng lên tiếng.
Chắc chắn là chuyện hôm nay đã tác động cực lớn đến Tần Y, nếu không giúp cô ta giải tỏa tâm trạng thì sẽ tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng tới cô ta.
“Nếu anh rể đã nhiệt tình hẹn em thì em không khách sáo đâu!”
Tần Y cười tủm tỉm.
Mặc dù cô ta tỏ ra rất bình thường nhưng Dương Thanh vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc bất ổn trong lòng cô ta.
Đúng lúc này, điện thoại của Tần Y đổ chuông.
Là Tần Thanh Tâm gọi đến.
“Y Y, em có sao không?”
Điện thoại vừa kết nối Tần Thanh Tâm đã sốt sắng hỏi han, hiển nhiên là chuyện xảy ra ở tập đoàn Nhạn Thanh đã lan truyền ra bên ngoài.
Tần Y vội đáp: “Chị ơi em không sao rồi, chị đừng lo!”
“Sếp Tần, cuộc họp với đối tác đã đến giờ!”
“Ừ, tôi biết rồi!”
“Y Y, em có chắc là em ổn không?”
Qua điện thoại, Tần Y đã nhận ra Tần Thanh Tâm đang bận rộn, bèn mỉm cười nói: “Chị à, em ổn thật mà, anh rể đang ở cạnh em này.
À chị ơi, em mượn anh rể nửa ngày nhé, chị đồng ý không?”
Sau khi nói ra chuyện Dương Thanh đang ở cùng mình, Tần Y mới thấy thoải mái hơn nhiều, không thì cứ như là mình cặp kè với anh rể vậy.
“Dương Thanh cũng ở đó hả? Đúng lúc chị đang bận, nếu anh ấy ở đó thì chị yên tâm rồi.
Chiều em đừng đi làm, bảo Dương Thanh đưa e đi giải khuây nhé!”
Tần Thanh Tâm đáp lời ngay, không mảy may nghi ngờ.
Tần Y rất cảm động, lúc này chị là người quan tâm mình nhất, và cả anh rể sẵn lòng ở bên cạnh mình.
“Vậy thì em cảm ơn chị! Chị cứ yên tâm làm việc, chiều em và anh rể sẽ đón Tiêu Tiêu về nhà”, Tần Y mỉm cười lên tiếng.
“Ok, chị đi họp đây!”, nói rồi Tần Thanh Tâm cúp điện thoại.
Được sự đồng ý của Tần Thanh Tâm, Tần Y không còn cảm thấy mang gánh nặng khi ở cùng Dương Thanh nữa.
“Em muốn đi đâu?”
Dương Thanh tươi cười hỏi.
“Khu vui chơi! Em muốn ngồi tàu lượn siêu tốc, còn muốn nhảy bungee nữa!”, Tần Y reo hò.
“Vậy thì đi thôi!”
Dương Thanh nở nụ cười dịu dàng.
Dương Thanh đi theo Tần Y cả một buổi chiều, mặc cho cô ta muốn làm gì thì làm.
Trong khu vui chơi ở Giang Hải, Tần Y có mặt ở tất cả các trò mạo hiểm như là tàu lượn siêu tốc, nhảy bungee.
Dương Thanh cũng bị cô ta kéo theo chơi cùng, tiếng hét của cô ta không ngừng vang lên bên tai anh.
Cho đến khi sắp phải đón Tiêu Tiêu tan học, hai người mới chuẩn bị rời đi.
Lúc bọn họ đang định rời khỏi khu vui chơi, đột nhiên ánh mắt Dương Thanh trở nên lạnh lẽo, song sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường.
Anh nói với Tần Y: “Em đợi ở đây một lát nhé, anh vào nhà vệ sinh!”
Dương Thanh nói xong, Tần Y chưa kịp đáp lời thì anh đã đi về một hướng.
“Anh rể, nhà vệ sinh ở đây mà?”
Tần Y vừa chỉ vào nhà vệ sinh bên cạnh vừa hô, nhưng Dương Thanh đã đi xa, không nghe thấy.
“Thôi xong, bị phát hiện rồi!”
Cách đó không xa, một thanh niên trẻ trông thấy Dương Thanh đang đi về phía mình bèn cất máy ảnh kỹ thuật số đi, xoay người bỏ chạy.
– —————————
.