Không dễ, không dễ dàng gì, biết sớm sẽ như vậy thì lúc trước thật sự không nên hại chết Tiểu Cường của y, Thục Phân với Hữu Vi trên thị trường đồ cổ đi dạo đại đâu đó cũng có thể tìm được, còn Tiểu Cường mới thật sự là khó kiếm!
Cứ vậy tìm cả một buổi tối, rốt cuộc Vương Cửu Long cũng gom góp được Tiểu Dũng, Tiểu Mãnh và Tiểu Cường, không kịp đi ngủ, ôm cả cái rương, vội vàng tới nhà họ Trương, lời còn chưa nghĩ ra được đâu nhưng đã tới gõ cửa rồi.
Người gác đêm của nhà họ Trương đang buồn ngủ, bực bội mở cửa lớn ra, trong chớp mắt nhìn thấy Vương Cửu Long thì lập tức sững sờ: ”Cửu…Cửu Long thiếu gia? Sao ngài lại thành ra thế này vậy?”
”Gọi thiếu gia cái gì chứ!” Vương Cửu Long nóng lòng đẩy hắn ra, vui vẻ hí hửng đi vào nội viện, vừa cười vừa quay đầu nhắc nhở hắn: ”Phải gọi ta là cô gia!”
”Cô gia…” Người làm sửng sốt một lát, phản ứng lại kịp, lập tức bật cười, kêu lên với bóng lưng của Vương Cửu Long: ”Được thôi cô gia! Ta biết rồi cô gia!”
Vương Cửu Long chạy một mạch đến phòng của Trương Cửu Linh, gõ cửa đùng đùng đùng, Trương Cửu Linh bị đánh thức, bực mình vén chăn xuống giường, mở cửa ra vừa định chửi ầm lên, nhìn thấy Vương Cửu Long thì thoáng ngẩn ra: ”Ngươi…Ngươi đi đâu đào than à?”
”Đào than gì chứ, không lễ phép gì hết! Nếu ngươi còn nói vậy nữa ta không đưa quà cho ngươi đâu!”
Vương Cửu Long mỉm cười chìa cái rương trong tay ra, kéo y vào phòng ngồi xuống, tự mở rương ra, xếp ba con dế và một đống đồ lặt vặt lộn xộn ra đầy cả bàn.
Trương Cửu Linh trợn mắt nhìn đống đồ này, ghét bỏ nói: ”Mấy thứ linh tinh gì đây? Mới sáng sớm ngươi xông vào nhà ta chỉ để ta xem mấy thứ rác rưởi này hả?”
”Cái gì mà rác rưởi! Đây là sính lễ!” Vương Cửu Long hưng phấn nói, chỉ vào lồng chứa ba con dế: ”Nhìn đi, đây là Tiểu Dũng, đây là Tiểu Mãnh, Tiểu Cường, còn có cả hắc tướng quân nanh to của ngươi nữa! Vì nó mà suýt chút nữa ta đã lật tung ruộng lúa mạch lên đó!”
”Tiểu Cường!” Trương Cửu Linh kích động ôm lấy lồng dế, tuy nói Tiểu Cường này không phải là Tiểu Cường kia, nhưng vẫn đều là hắc tướng quân nanh to! Có nó thì chắc chắn sẽ thắng giải thi đấu dế rồi!
”Ngươi thích không?” Vương Cửu Long cười hỏi y.
Đột nhiên Trương Cửu Linh kịp nhận ra là mình còn đang giận, lúc này y trở mặt, bỏ lồng dế xuống, hừ một cái: ”Ai biết! Cái gì mà hắc tướng quân, ta bỏ chơi dế rồi!”
”Không sao!” Vương Cửu Long vội vàng cầm lấy những thứ khác trên bàn cho y xem: ”Ở đây còn có bóng nổ bằng gốm, búp bê đất sét, con quay, còn có bánh ngọt mà ngươi thích và các loại đồ chơi ngươi thích nữa.”
Vương Cửu Long giới thiệu từng thứ một, đợi đến khi bỏ món quà cuối cùng xuống, Vương Cửu Long hít một hơi, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Trương Cửu Linh, hắn quỳ một chân xuống đất, ngửa đầu, nhìn y với ánh mắt kiên định.
”Lão Tần nói ở phương Tây khi cầu hôn phải quỳ một gối xuống, thề vĩnh viễn trung thành với người mình yêu, hiện tại ta không có tiền, chỉ có thể làm một ít đồ chơi ngươi thích để làm đủ sính lễ, những thứ lặt vặt này tùy nói là không đáng gì, nhưng đều do chính tay ta làm, ta nghĩ chắc có thể đại diện được cho lòng của ta.”
”Lúc trước mở lời ly hôn là ta sai, mặc dù hiện tại ta không có gì cả, nhưng ta sẽ cố gắng cho ngươi hạnh phúc, không có gì cũng không khiến ngươi thấy khổ! Hi vọng ngươi cho ta thêm một cơ hội, để chúng ta cùng nhau cố gắng lấy lại gia sản! Chứng kiến ta từ tay trắng đến lúc không gì là không có! Ta thích ngươi, quay về bên ta đi.”
Trương Cửu Linh sững sờ nhìn hắn, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, khoanh tay lại ra vẻ không hài lòng: ”Ngươi dùng vài món phế phẩm, nói mấy lời hư vô mờ mịt mà muốn ta tha thứ cho ngươi á?”
”Ta biết ngay là ngươi sẽ không dễ dàng nguôi giận, cho nên ta còn chuẩn bị cái này!” Vương Cửu Long không hoang mang, hắn vẫn cười, móc ra hai tấm giấy từ trong ngực, mở ra đưa cho y.
Trương Cửu Linh nhận lấy nhìn xem, đúng là hiệp định đình chiến mà bọn họ đã ký lúc trước, khi đó họ đều để trống điều khoản thứ tư, bây giờ trên tờ mà Trương Cửu Linh đã ký tên chấp nhận, đã được bổ sung yêu cầu thứ tư của Vương Cửu Long.
Thứ tư, sau này thật lòng thật dạ đối đãi với nhau, chung sống hòa hợp bạc đầu giai lão với Vương Cửu Long.
”Cái này…Cái này không tính!” Trương Cửu Linh hất tấm hiệp định đó đi, thật ra trong lòng đã nguôi giận lâu rồi, khóe miệng cũng không tự chủ giương lên, liều mạng mới đè xuống được, không bị phát hiện.
Vương Cửu Long lập tức thấy luống cuống, vội vàng móc bút trong túi ra đưa cho y: ”Điều khoản thứ tư của ngươi còn trống, ngươi có thể tùy ý yêu cầu bất kỳ điều gì từ ta, ta tuyệt đối không trách móc một câu nào, Cửu Linh, ta thật lòng muốn xin ngươi tha thứ!”
Trương Cửu Linh liếc nhìn hắn, cướp lấy cây bút, viết kín điều khoản thứ tư, đưa cho Vương Cửu Long: ”Nếu như ngươi có thể làm được điều này, ta sẽ cố gắng tha thứ cho ngươi.”
”Ta có thể! Cái gì cũng được hết!” Vương Cửu Long nhìn cũng không nhìn tới mà đã gật đầu đồng ý, đồng ý xong mới nhận giấy hiệp định, vốn tưởng là Cửu Linh sẽ viết yêu cầu hắn làm người hầu gì đó, không ngờ thứ mà y viết lại là…
Thứ tư, bất kể nghèo khó hay sang giàu, không rời không bỏ Trương Cửu Linh.
”Cửu Linh!” Vương Cửu Long ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn y: ”Nói vậy là…Ngươi tha thứ cho ta rồi sao?”
Lúc này Trương Cửu Linh mới bật cười, sau đó lại tức tối đập vào vai hắn một phát: ”Ông đây đã chờ ngươi biết bao nhiêu ngày rồi! Thế mà bây giờ ngươi mới chịu đến xin lỗi!”
”Trách ta không tốt, trách ta không tốt!” Vương Cửu Long cười, kéo tay y lại, nắm chặt trong lòng bàn tay mình: ”Thật ra ta vốn định đợi khi nào sự nghiệp có thành tựu, có năng lực cho ngươi cuộc sống tốt đẹp thì mới lại tam thư lục lễ, lần nữa cưới ngươi, nhưng mấy ngày nay thấy mấy người bọn họ có đôi có cặp, ta càng lúc càng chịu không nổi, mãi đến hôm qua nhìn thấy Đại Lâm với Đào Dương ở bên nhau, ta thật sự một ngày cũng không đợi nổi nữa! Cửu Linh, ta rất nhớ ngươi, một ngày thôi cũng không thể không có ngươi!”
Trong lòng Trương Cửu Linh thấy hết sức cảm động, vừa định nói dẫn hắn đi gặp cha, sau đó cùng nhau về nhà, nhưng đột nhiên nhận ra kịp, lập tức trợn mắt lên nhìn hắn: ”Ngươi nói gì? Đào Dương? Đệ ấy tỉnh lại rồi à?”
”Đúng vậy, hôm qua vừa mới tỉnh!” Vương Cửu Long nói.
”Vậy thì tốt quá!” Trương Cửu Linh cũng kích động bật cười, kéo cánh tay hắn muốn chạy ra khỏi phòng.
”Này! Áo của ngươi!” Vương Cửu Long ỷ vào chiều cao vượt trội và cánh tay dài của mình, một phát kéo áo khoác ngoài của y trên kệ quá qua, để mặc cho y kéo mình chạy ra khỏi viện tử.
Mấy ngày nay Trương Cửu Linh ở trong nhà cũng chán không chịu nổi, hôm nay xem như song hỉ lâm môn, không đi uống một ly thì đáng tiếc quá, y vừa chạy về phía trước vừa quay đầu cười với Vương Cửu Long: ”Cơ hội tốt như vậy, chúng ta đi thăm Đào Dương trước, sau đó đi nói cho mọi người biết, đợi khi nào về lại đến chào cha!”