Cô gào lên một tiếng.
Không có ai trả lời.
Cô nhìn con phố dài, không có một ai giống với anh ta, cô thậm chí còn nghỉ ngờ liệu có phải là mình đã nhìn thấy ảo giác không nữa.
Cô véo vào má mình, thở một hơi dài, nói: “Mình nhất định là ngớ ngẩn rồi, anh ấy vẫn còn đang ở nước ngoài, làm sao lại về đây được?”
“Nước ngoài… Không đúng.”
Hứa Trúc Linh nghe vậy bỗng cau mày lại, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lôi điện thoại ra do dự vô cùng.
Điện thoại rất nhanh được nối thông, hai người đều không ai nói gì.
Cuối cùng, là Diên không chịu nổi, gọi tên cô ấy.
“Trúc Linh, cô tìm tôi có chuyện gì sao?
“Diên…”
Hứa Trúc Linh cảm thấy có chút khó xử, cô thật sự không biết tìm đến ai khác, chỉ có thể nhờ cậu ấy giúp đỡ.
Ở London, chỉ có cậu ấy có tiên có quyền, làm việc gì cũng dễ như trở bàn tay.
Cô cố lấy can đảm, cuối cùng cũng nói ra lý do gọi đến.
Sau khi nghe xong, Diên im lặng một hồi lâu.
Qua điện thoại có thể nghe thấy được hơi thở hơi nặng nề của Diên, hình như còn có cả tức giận.
-_ Mấy ngày nay vì biến cố của hoàng thất, sự vụ của việc thay đổi vương triều khiến cậu bận đến tối mày tối mặt.
Ban đầu khi Hứa Trúc Linh quay về, cậu vốn định bỏ mặc tất cả để đuổi theo, nhưng không ngờ Cynthia lại đột ngột đổ bệnh.
Một đứa trẻ nhỏ như thế, vậy mà lại sốt cao không hạ, bác sĩ nói có thể con bé sẽ không qua khỏi.
Lúc đó cậu ấy đã sững người ra, không biết phải nói thế nào với Hứa Trúc Linh.