Dương Khai toét miệng mỉm cười, trong cặp mắt cực kỳ bi ai của Thạch Khổi cũng biến mất, thay vào đó là khẩn trương lo lắng.
“Cộc cộc…” Thanh âm càng lúc càng lớn, khoảng cách thời gian cũng càng ngày càng ngắn, vốn dao động sinh mệnh đang tiêu tan, một lần nữa từ trong thạch phôi truyền ra, hào quang mờ đi thời khắc này cũng lần nữa nở rộ, chỉ có điều khác với lúc ban đầu, thời khắc này hào quang là trong màu đỏ xen lẫn ánh sáng vàng, có vẻ vô cùng thần bí.
Từ bên ngoài thạch phôi nổi lên từng cái đồ án một, giống như vật còn sống, nhoáng lên một cái rồi biến mất.
Dương Khai nhìn thấy chậc chậc lấy làm kỳ, lúc trước khi Tiểu Tiểu sinh ra, hắn cũng không hề thấy cảnh tượng này, cũng không biết con Thạch Khổi này có cái gì bất đồng với Tiểu Tiểu.
Mặt trời lặn trăng lên, thoáng một cái đã qua thời gian ba ngày.
Dương Khai sớm đã ngưng trích Kim huyết nhỏ lên thạch phôi, sau khi thạch phôi hút thu ước chừng hai, ba chục giọt Kim huyết thuần khiết, thạch phôi lần nữa đổi thành màu sắc như thế.
Thời khắc này Dương Khai cùng Tiểu Tiểu ở bên cạnh đang lo lắng chờ đợi.
Bỗng nhiên “rắc”, truyền ra một tiếng vang nhỏ, Dương Khai sắc mặt rung lên, vội vàng ngưng thần nhìn lại.
Vừa thấy, hắn không khỏi vô cùng vui mừng, trên thạch phôi lại xuất hiện một vết nứt thật nhỏ.
Mà vết nứt kia mới xuất hiện không lâu, liền lần lượt xuất hiện vết nứt kế tiếp. Ngay sau đó, trên thạch phôi hiện đầy vết nứt chằng chịt, đan chéo dọc ngang như mạng nhện.
“Răng rắc…” Thạch phôi vỡ vụn ra, lộ ra sinh mạng dựng dục ở bên trong.
Con Thạch Khổi thứ hai!
Giống như chim non phá xác, nó gian khổ chui ra từ trong đống thạch phôi, nhìn về phía thế giới hoàn toàn mới mà lại xa lạ này.
Động tác của nó rất vụng về, dường như bởi vì mới vừa sinh ra, mất thời gian rất lâu mới từ trong thạch phôi chui ra ngoài, ngồi dưới đất.
Chỉ là… nó lại là Thạch Khổi màu vàng, điều này làm cho Dương Khai có chút ngoài ý muốn. Toàn thân nó sáng vàng rực rỡ, giống như mặc giáp vàng, cũng không biết có phải có liên quan với nhiều giọt Kim huyết của mình hay không.
Giống y hệt như Tiểu Tiểu khi sinh ra, Thạch Khổi màu vàng ngồi thẳng người, sau đó chuyện thứ nhất là nuốt vào trong bụng toàn bộ mảnh vỡ thạch phôi, tốc độ thật nhanh, ngay cả động tác nhai cũng không có.
Nuốt xong, nó ngây ngốc ngồi ở đó, cũng không nhúc nhích.
Nhưng thật ra Tiểu Tiểu từ trên cao nhảy xuống chạy ào tới, tình cảm vui sướng bộc lộ trong lời nói.
Còn chưa xong, Tiểu Tiểu lại lẻn đến bên đồng bạn đưa tay ôm lấy nó, vác lên vai, nhanh như chớp chạy lên đỉnh núi rồi chạy xuống, một vòng lại một vòng, đơn điệu lập lại, không biết mệt mỏi chút nào.
Dương Khai bật cười khanh khách, mừng rỡ rất nhiều nhưng lại khẽ nhíu mày.
Loại sinh linh Thạch Khổi này, trời sinh linh trí không cao, Tiểu Tiểu cũng như vậy, nó chỉ vì đồng bạn của mình sinh ra bình an mà vui mừng, vì sau này mình có đồng loại bồi bạn mà cao hứng, nhưng Dương Khai lại mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.
Thạch Khổi màu vàng dường như bộ dáng có điều gì đó là lạ.
Qua một hồi lâu, Dương Khai mới lên tiếng ngăn lại Tiểu Tiểu chơi đùa náo loạn, bảo nó buông xuống Thạch Khổi thứ hai.
Tiểu Tiểu nghe lệnh, dĩ nhiên sẽ không phản kháng.
Lúc này Dương Khai mới dò xét cẩn thận.
Một lát sau, hắn nhíu sát chân mày hơn.
Quả nhiên không đúng, Thạch Khổi màu vàng này, tuy rằng lúc mới sinh ra thoạt nhìn lớn mạnh hơn Tiểu Tiểu một chút, nhưng linh trí của nó còn không bằng Tiểu Tiểu, thậm chí có thể nói, hoàn toàn ở vào trạng thái hỗn độn.
Sau khi Tiểu Tiểu buông nó xuống, nó cũng chỉ đứng ngẩn ngơ tại chỗ, không có hiếu động hoạt bát như Tiểu Tiểu trước đây.
Dương Khai thử hạ mấy mệnh lệnh cho nó, nó cũng không có mảy may phản ứng.
Linh trí không trọn vẹn! Dương Khai sắc mặt chìm xuống.
Tuy nói loại sinh linh Thạch Khổi này vốn linh trí không cao, nhưng dù thế nào cũng có linh trí, thế mà Thạch Khổi màu vàng lại gần như không có, không biết có phải có liên quan gì tới đủ loại đau khổ khi nó sinh ra hay không.
Hiện tại Thạch Khổi màu vàng, tuy rằng cũng là sinh linh, nhưng chẳng khác gì với một tên ngốc, thậm chí không bằng ngay cả một kẻ ngốc.
Ý thức được điểm này, Dương Khai im lặng suy nghĩ.
Cũng may Tiểu Tiểu không phát hiện chuyện này, nếu không, cũng không biết nó còn bi ai như thế nào nữa.
Trong lúc Dương Khai trầm tư, Tiểu Tiểu đã tự đắc hiến vật quý, nó há mồm phun ra một khối khoáng thạch quý hiếm chưa luyện hóa, ân cần đưa đến cho đồng bạn.
Cũng may Thạch Khổi màu vàng mặc dù không có linh trí, nhưng vẫn phải có phản ứng bản năng, nó tự nhiên ôm lấy khoáng thạch quý hiếm kia gặm ăn, tiếng “răng rắc” lọt và tai, vài ba lần liền nuốt vào trong bụng, sau đó tiếp tục ngây người đứng tại chỗ.
Tiểu Tiểu dường như không biết mình có chỗ nào đắc tội với đồng bạn, mà nó lãnh đạm với mình như vậy, gãi đầu nghi hoặc không hiểu, chỉ biết không ngừng lấy ra khoáng thạch đưa qua.
Thạch Khổi màu vàng kia thì ai đưa cái gì cũng không từ chối… hai tiểu tử kia phối hợp vô cùng ăn ý.
Nhìn Thạch Khổi màu vàng, Dương Khai khẽ thở dài một hơi, giờ này cục diện này tuy rằng tốt hơn lúc ban đầu, nhưng cũng chưa tính là hoàn mỹ. Hắn đã dùng hết sức, còn chuyện Thạch Khổi màu vàng không có linh trí, hắn cũng bất lực không thể xoay chuyển trời đất.
Nhìn một hồi, Dương Khai chợt biến sắc, chợt nhớ tới một chuyện, sắc mặt biến đổi không ngừng.
Một hồi lâu sau, trong mắt hắn mới sáng ngời cẩn thận dò xét Thạch Khổi màu vàng, trên mặt mơ hồ có vẻ kích động.
Hắn bỗng nhiên nhớ lại nên làm thế nào để Thạch Khổi màu vàng này sẽ tự mình hành động.
Thạch Khổi màu vàng giờ này biểu hiện si ngốc, nguyên nhân đơn giản là vì linh trí không toàn vẹn, nếu có thể giải quyết vấn đề này, thì tất cả nan đề đều dễ dàng giải quyết.
Dương Khai không có cách nào bổ sung toàn bộ linh trí cho nó, nhưng có thể xâm nhập vào!
Hắn hiểu thuật phân thần!
Phân Thần Thuật là do Đại Ma Thần sáng chế. Trên Thông Huyền đại lục, Đại Ma Thần là thiên tài tuyệt thế, trước chưa từng có ai, sau không người kế tiếp, là nhân vật truyền kỳ của một thế hệ.
Năm đó Dương Khai ở trong Thánh Lăng thuộc Cửu Thiên Thánh Địa, ngẫu nhiên thu được một giọt Kim huyết của Đại Ma Thần, sau khi luyện hóa, từ trong Kim huyết lĩnh ngộ được một chiêu bí thuật của Đại Ma Thần, đó chính là Phân Thần Thuật.
Lúc đó tuy rằng hắn cũng tu luyện qua, nhưng vẫn không có tìm được vật dẫn thích hợp, nên chỉ ôn dưỡng một luồng phân thần ở trong thức hải.
Sau đó đi vào Tinh Vực, lưu lạc đến Huyền Không đại lục, ở nơi đó, Dương Khai vì Quỷ Tổ bức bách, thay lão thí nghiệm vận hành pháp trận không gian. Lúc đó bị ép bất đắc dĩ, Dương Khai không dám tự mình mạo hiểm, mà chỉ thả ra phân thần của mình đi vào pháp trận không gian. Tuy rằng phân thần tổn hao nhiều, suýt nữa tiêu tan, nhưng trải qua nhiều năm ôn dưỡng sau này, một luồng phân thần kia đã khôi phục như lúc ban đầu.
Không chỉ như thế, còn cường đại hơn rất nhiều lần so với trước.
Một luồng phân thần này là thứ rất đặc thù, bởi vì Dương Khai là tự mình tu luyện ôn dưỡng, cho nên không có liên lụy bao nhiêu với thức hải của bản thân, cho dù tiêu tan cũng không có ảnh hưởng đối với bản thể hắn…