– Ừm, vậy thì tốt. Dương Khai gật đầu, hiện tại Lăng Tiêu Tông vốn đã ít đệ tử, toàn là võ giả theo Vũ Y thoát ly Hải Khắc gia tộc, nâng đỡ lẫn nhau, một đường đi đến hôm nay, nếu như xuất hiện thương vong, khẳng định các đệ tử sẽ rất đau lòng.
– Dương Khai, huynh có biết rốt cuộc là ai muốn gây chuyện với Lăng Tiêu Tông ta? Vũ Y căm phẫn hỏi.
– Có lẽ là Chiến Thiên Minh cùng Lôi Đài Tông. Dương Khai nhàn nhạt nói.
– Bọn họ? Sắc mặt Vũ Y khẽ biến.
– Tại sao bọn họ muốn đối phó chúng ta? Chúng ta cũng không có đắc tội bọn họ mà?
– Tiểu nha đầu, ngươi phải hiểu đạo lý mang ngọc có tội, các người quả thật không đắc tội bọn họ, nhưng bọn họ mơ ước đồ vật của các người, tự nhiên sẽ xuống tay. Lần này Dương Khai ra ngoài, cũng bị bọn họ vây công. Tiền Thông thở dài.
– Bọn chúng thật to gan! Vũ Y quát khẽ, sắc mặt âm trầm. – Lăng Tiêu Tông ta yên phận một góc, không tranh với đời, chẳng lẽ bọn họ thấy chúng ta dễ ăn hiếp? Xem ra không cho bọn họ biết tay là không được.
Ba người Dương Khai kinh ngạc nhìn nàng.
Phí Chi Đồ vỗ tay cười nói: – Tiểu nha đầu tuổi chưa lớn, chí khí không nhỏ! Không hổ là người đi theo Dương Khai, thật có gan!
Vũ Y bị khen đỏ cả mặt, rụt rè nói: – Vãn bối chỉ thuận miệng nói mà thôi, rốt cuộc phải làm sao, vẫn phải xem ý của tông chủ, tiền bối đừng cười vãn bối.
– Tự nhiên phải cho bọn chúng một bài học. Dương Khai hừ lạnh. – Có thù phải báo, không có gì để nói hết.
Vũ Y phấn chấn.
Một canh giờ sau, tàu dừng lại ở quảng trường Lăng Tiêu Tông, một nhóm người đi ra, Dương Khai bảo Vũ Y an bài Tiền Thông cùng Phí Chi Đồ nghỉ ngơi, còn mình đi tới Bách Hoa Cư.
Hắn muốn đi tìm Diệp Tích Quân, có một số việc phải thỉnh giáo.
Bên trong Bách Hoa Cư, Diệp Tích Quân đang chăm sóc hoa cỏ, tu vi đến như nàng, đã không còn cách nào tu luyện nữa, pháp tắc thiên địa U Ám Tinh áp chế làm nàng không thể đột phá Hư Vương Cảnh, nhưng nàng đã đến cực hạn Phản Hư Cảnh, dù cố gắng tu luyện thế nào cũng vô ích.
Cho nên bình thường nàng đều làm những chuyện vặt, rèn luyện tâm tính, để có một ngày tìm được đường lối khác đột phá Hư Vương Cảnh.
Tâm tính của nàng, vẫn luôn bình thản.
– Tông chủ đã trở lại?
Dương Khai còn chưa đến, tiếng nói của Diệp Tích Quân đã truyền sang, hiển nhiên phát hiện ra hắn.
– Phải. Dương Khai gật đầu, đi thẳng đến cạnh nàng, nhìn nàng cắt tỉa chậu cây.
– Chuyến đi này thuận lợi chứ?
– Không quá được.
– Ồ?
Diệp Tích Quân nghiêng đầu. – Đã xảy ra chuyện gì.
– Bị người ta gài một phen! Khóe miệng Dương Khai co rút, kể lại chuyện trong Lạc Đế Sơn.
– Ngươi nói là, chuyện này có Tinh Đế Sơn thúc đẩy? SắC mặt Diệp Tích Quân phát lạnh.
– Không sai, nhưng cũng không sao, mặc kệ kẻ địch là ai, dám chọc tới ta, ta cũng sẽ không cho chúng yên lành.
– Tông chủ là nam nhân, tự nhiên ân oán rõ ràng, khoái ý ân thù.
– Lần này đến đây, là muốn hỏi xem, trong Tinh Đế Sơn có bí bảo hình hạt châu? Nó có thể chia ra vô số, thuộc tính lôi.
– Tông chủ nói Tịch Diệt Lôi Châu? Diệp Tích Quân nhíu mày. – Chẳng lẽ ngài bị bí bảo này công kích?
– Phải, còn suýt chết! Dương Khai vẫn còn sợ hãi, ngẫm lại uy năng bí bảo này, hắn vẫn còn e ngại, chưa từng thấy bí bảo uy lực to lớn như thế.
– Tên là Tịch Diệt Lôi Châu? Chẳng lẽ là bí bảo cấp Hư Vương?
– Không phải cấp Hư Vương. Ngoài dự đoán của Dương Khai, Diệp Tích Quân lại lắc đầu, bỏ kéo đứng lên, như chìm vào hồi ức, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng bước đi, vào trong đình đá, vừa nói: – Tông chủ vào đây nói.
Dương Khai đi theo sau.
Trong đình, hai người ngồi xuống, Diệp Tích Quân tự mình rót trà, đặt trước mặt Dương Khai, rồi mới vuốt tóc nói:
– Tông chủ có thể trở ra toàn thân trước Tịch Diệt Lôi Châu, quả nhiên không phải bình thường, trước kia bổn cung thật xem thường ngài.
– May mắn mà thôi, Tịch Diệt Lôi Châu có uy năng lớn như vậy, chẳng lẽ còn không phải bí bảo cấp Hư Vương? Dương Khai nhấp ngụm trà, khó hiểu nhìn nàng.
– Nó là bảo vật trấn sơn của Tinh Đế Sơn, đã vượt qua cấp bậc Hư Vương, nó là Đế Bảo!
– Đế Bảo? Dương Khai nhướng mày.
– Bí bảo của Đại Đế?
– Không sai. Diệp Tích Quân gật đầu.
– Không phải chứ? Dương Khai hoảng sợ biến sắc, hắn gặp qua Đế Bảo, Tam Viêm Hỏa Hoàn chính là Đế Bảo! Đáng tiếc ngày đó Dương Viêm chỉ lấy một đạo Hỏa Hoàn, còn lại hai cái vẫn kéo ngang U Ám Tinh, tạo thành cấm địa Lưu Viêm Sa Địa, phòng hộ kiên cố nhất của Lăng Tiêu Tông.
– Tịch Diệt Lôi Châu là Đế Bảo thì đúng, nhưng mà thực lực đám người Tinh Đế Sơn căn bản không thể phát huy ra uy năng của nó, dù là ta vận dụng, cũng không phát huy được 10% uy lực!
– 10% đã khủng bố như vậy? Dương Khai hoảng sợ.
– Ừm, uy lực Đế Bảo, chúng ta không thể tưởng tượng. Hơn nữa cảnh giới thấp kém, cưỡng chế thúc đẩy Đế Bảo sẽ phải trả giá không nhỏ. Người kia dùng Tịch Diệt Lôi Châu công kích ngài, có phải khí tức liền suy yếu?
– Quả thật là thế!
– Vậy thì đúng rồi, nếu như thúc đẩy toàn bộ uy lực của Tịch Diệt Lôi Châu, ngay cả Hư Vương Cảnh cũng có thể miễu sát dễ dàng, càng đừng nói là tông chủ.
Dương Khai hoảng sợ.
Nếu lần này không phải đến lúc nguy cấp có Phí Chi Đồ dùng Lam Ngọc Bát thay mình ngăn cản, khẳng định mình sẽ bị thương nặng. Lần này có thể may mắn chạy trốn, vậy còn lần sau?