– Chẳng lẽ là trung niên đạo nhân kia ám toán chúng ta?
Phụ Triều Pháp Vương lẩm bẩm nói.
– Trung niên đạo nhân này xuất từ Đạo Vương Đại Thế Giới, chẳng lẽ là Đạo Vương tự mình xuất thủ?
Thánh Thiên Đại Tôn rùng mình một cái nói.
Mặc dù bọn họ bị ném vào hắc động, nhưng cũng không bị khóa ở nơi này, chạy trốn đi ra ngoài không khó, chẳng qua là kinh nghiệm lần này, để cho bọn họ không khỏi sinh lòng sợ hãi cùng kính sợ đối với không biết.
– Tính toán sao?
Tiềm Long Đạo Nhân lắc đầu, không trả lời, mà là cúi đầu nhìn bàn tay của mình, đột nhiên cười nhạo nói:
– Thực lực của ta lại so sánh với trước mạnh một bậc, không biết là may mắn hay là bất hạnh…
– Thực lực càng mạnh, tự nhiên là càng tốt, đối mặt trường hạo kiếp này liền có nắm chặc lớn hơn nữa.
Giang Nam buồn bực, cười nói:
– Tiềm Long đạo huynh tại sao lại nói bất hạnh?
– Ngươi không hiểu, nếu ngươi đứng ở vị trí này của ta, ngươi mới có thể hiểu được.
Tiềm Long Đạo Nhân không có làm nhiều giải thích, đột nhiên có chút tiêu điều nói:
– Trường hạo kiếp này, trong sống sót không biết có mấy người là người ta quen…
Giang Nam thấy tâm tình của hắn trầm trọng, cũng không biết nên an ủi Bổ Thiên thần nhân này như thế nào. Hắn đối với Tiềm Long Đạo Nhân quan cảm chính xác, dù sao Tiềm Long Đạo Nhân đã từng trợ giúp qua hắn mấy lần.
– Vì sao đạo huynh không lưu ở Đạo Vương Đại Thế Giới luyện hóa phân giải tiên phù?
Giang Nam nói sang chuyện khác, nghi ngờ nói.
– Ta trời sanh tính lười nhác, không có chịu khó như bọn người Đạo Vương, phiền toái vô tích sự bực này, tự nhiên là giao cho người chịu khó đi làm.
Tiềm Long Đạo Nhân cười nói:
– Bọn họ biết ta trời sanh tính tản mạn, chỉ đành phải mặc ta. Ngươi nhìn Đạo Vương người này như thế nào?
Hắn đột nhiên toát ra lời như thế, trong lòng Giang Nam rùng mình, suy tư nói:
– Đạo Vương sâu không lường được, lại có Nhân Quân chi tướng, lộ ra vẻ rất là trung hậu.
– Người ta sợ nhất không phải là Ứng Long không có đầu óc chỉ lo đánh nhau kia, ta sợ nhất đúng là Đạo Vương.
Tiềm Long Đạo Nhân thở dài, cười nói:
– Ngươi nói hắn trung hậu, vậy thì sai lầm rồi. Hắn một chút cũng bất trung, hắc hắc, người này rất thông minh, chung quy giỏi về lợi dụng hết thảy đồ có thể lợi dụng, hắn là đại trí tuệ, mà ta là tiểu thông minh. Ta thậm chí cũng hoài nghi, hắn là cố ý dung túng lần hạo kiếp này, cố ý để cho hạo kiếp liên lụy được càng lúc càng lớn, sau đó mình mới có thể giải thoát…
Giang Nam trầm mặc, Bổ Thiên thần nhân trong lúc đó cũng không phải là bền chắc như thép, lẫn nhau trong lúc đó cũng thường có chuyện tình bình luận đối phương, chỉ là hắn người nhỏ, lời nhẹ, loại chuyện này không thích hợp xen mồm.
– Lúc này, người nhảy được càng vui, bị chết càng nhanh. Tên khốn Đạo Vương này bây giờ nhìn lại giống như là người hiền lành, đoán chừng cách thời điểm hắn giương nanh múa vuốt cũng không xa.
Tiềm Long Đạo Nhân cước bộ cực nhanh, không có mấy ngày liền dẫn Giang Nam tới Thần Giới, hai người trải qua Trường Sinh Thiên, trong lòng Giang Nam khẽ nhúc nhích, trong mi tâm đi ra một người, thẳng bay vào Hậu Thổ Thiên.
Tiềm Long Đạo Nhân liếc người này một cái, lắc đầu nói:
– Tiểu hữu, ngươi đừng gây chuyện.
– Đạo huynh yên tâm, ta chỉ là hoài nghi, sẽ không sanh sự.
Giang Nam cười nói.
Trong mi tâm hắn đi ra kia chính là Tử Hư Thượng Nhân, đã bị hắn luyện thành phân thân, giờ phút này giả dối phân thân đi vào Hậu Thổ Thiên, cũng là Giang Nam muốn thừa dịp Thánh Phật còn không biết Tử Hư Thượng Nhân chết đi, nhân cơ hội tìm kiếm một chút bí mật của Thánh Phật.