Nguyên linh thạch phát ra tiếng gầm rú chói tai, nó điên cuồng giãy dụa, mặt ngoài thần thạch, từng khối đá nhỏ rào rào rớt xuống mà nguyên linh thạch thai này đang muốn thai nghén thành hình.
Nó nhìn Lâm Minh, trong đôi mắt toát ra sự tàn nhẫn điên cuồng cùng với tham lam. Loại cảm giác này giống như dã thú nhìn thấy mỹ thực ngon miệng ở trước mắt.
Đối với nguyên linh thạch thai mới sinh, toàn thân khí huyết chính là vật đại bổ.
– Lâm Minh coi chừng!
Tiểu Ma Tiên không nhịn được kêu lên.
Thời điểm phong ấn được cở bỏ hoàn toàn, nguyên linh thạch thai hét lên một tiếng, ý chí của nó ngưng tụ, dọc theo lực lượng lôi hỏa mà Lâm Minh phát ra ddien cuồng tập kích. Quả nhiên nó muốn biến Lâm Minh thành phân thân của mình.
– Phốc!
Lâm Mình trơ mắt nhìn chuôi kiếm ý chí đỏ tươi này đâm vào mi tâm của mình. Thân thể hắn đột nhiên chấn động, lùi lại mấy bước, sắc mặt tái nhợt.
– Lâm Minh!
Tiểu Ma Tiên kinh hô.
Phải biết rằng cuộc chiến đoạt xá, nếu như phát sinh ở bên trong thần hải của Lâm Minh, rất có thể vì lực trùng kích quá lớn mà khiến cho thần hải của Lâm Minh bị tổn thương.
Trong thần hải của Lâm Minh, nếu như chiến đấu thất bại, nguyên linh thạch thai còn có thể chạy trốn, còn Lâm Minh sẽ bị đoạt xá.
– Cuối cùng Lâm Minh đang làm cái gì….
Lòng bàn tay Tiểu Ma Tiên lấm tấm mồ hồi. Dù linh hồn của Lâm Minh vô cùng cường đại nhưng làm sao có thể chiến thắng ý chí của Giới Vương, càng không thể chống lại nguyên linh thạch thai?
Thời gian không ngừng trôi qua, Lâm Minh vẫn như hóa đá, ngây người tại chỗ, không hề nhúc nhích.
…
Lúc này, ở bên trong thần hải của Lâm Minh, ý chí của hắn biến ảo thành hình, lơ lửng trên không trung, sắc mặt lạnh lùng. Mà ở trước mặt hắn tầm mười trượng, một hắc sắc hư ảnh lơ lửng. Trên người nó ngưng kết linh hồn thần thú, khuôn mặt dữ tợn, toàn thân tản ra ma khí.
Lực lượng cổ ma nhìn Lâm Minh, cười quái dị.
– Ta…thật muốn…cảm ơn ngươi. Ta …ở đây…phong bế vô số năm….Hôm nay….cũng xuất thế….từ nay về sau….mặc ta ngao du….ta muốn thôn phệ võ giả thiên hạ…..trở thành vô thượng chân thân….
Hắc sắc hư ảnh không ngừng nói tiếng người, nhưng vì lâu rồi không có sử dụng nên câu chữ lủng củng không được liền mạch.
Hắc sắc hư ảnh nhìn Lâm Minh một cách khó hiểu, mở miệng cười nói:
– Không biết bao nhiêu năm… người chết trong mộ thần thú rất nhiều….bọn họ bị đại trận thôn phệ….trở thành vật tẩm bổ cho tinh nguyên của ta, thần trí của chúng cũng được ta hấp hu.
Giọng nói hắc sắc hư ảnh âm độc tàn nhẫn, coi như là do vô số loại tính cách hội tụ hình thành.
– Thì ra là thế! Ngươi là linh trí của nguyên linh thạch thai do thôn phệ vô số sinh hồn mà hình thành quái vật.
Lâm Mình cười nhạt.
– Hắc hắc! Nói ta là quái vật? Ta hội tụ vô số trí tuệ…trải qua một trăm tỷ năm thai nghén, cuối cùng có thể trở thành một Thôn Hồn Thánh Linh vượt qua pháp tắc bên ngoài. Ta có thể thiên biến vạn hóa, tùy ý thôn phệ ý chí, linh hồn, tinh nguyên. Cuối cùng sẽ trở thành chúa tể của vũ trụ. Điều này ngay cả người đã bố trí đại trận cách đây một trăm tỷ năm cũng không nghĩ tới. Hắn quá tự phụ, tu vi cao tuyệt định, lúc bố trí đại trận tự mình nghĩ ra thiên đạo uy tắc, an bài vận mệnh hậu nhân. Thế nhưng hắn không tính đến được chuyện của một trăm tỷ năm sau? Ta xuất thế đã vượt qua tính toán của hắn, hiện tại ta đã sớm tiến hóa thành sinh mạng thể hoàn mỹ, có thể thôn phệ trí tuệ bất kể kẻ nào. Ta sẽ sáng lập lịch sử về ta! Ta sẽ khiến cho sinh linh của Tam Thập Tam Thiên kính ngưỡng và sợ hãi.
– Thật dõng dạng!
Nét mặt Lâm Minh tươi cười, phát lạnh như băng.
Thời điểm Lâm Minh cười lạnh, Thôn Hồn Thánh Linh cũng cười lạnh.
– Thật không biết ngươi bây giờ sao còn cười được? Nhân loại như các ngươi đều ngu xuẩn sao? Linh hồn ngu xuẩn như vậy, nếu không cường đại, ta cũng lười thôn phệ.
Lâm Minh cười trào phúng, hắn không nhanh không chậm giơ tay phải lên, trên tay xuất hiện một hình lập phương hắc sắc, trống rỗng ở trong lòng bàn tay chậm rãi xoay tròn….