Miêu thành chủ lắc đầu cười: “Không phải tôi mắc bệnh, mà là đến tuổi già rồi.
Cậu có thể ngăn cản một người chết già được sao? Tôi sống lâu như vậy đã đủ rồi.
Trừ chuyện kia ra, tôi chẳng còn gì tiếc nuối nữa”.
Miêu Hồng nói: “Chuyện kia trôi qua nhiều năm như vậy, thành chủ vẫn còn áy náy sao?”
Miêu Thành Chủ chỉ cười đáp: “Được rồi, cậu ra ngoài đi! Tôi phải đi nghỉ rồi!”
Bấy giờ Miêu Hồng mới gật đầu, cung kính lui ra.
Lúc này ở bên bờ Long Khê, Dương Thanh vẫn đang chống đỡ áp lực đè nặng của đồ vật thần bí kia.
Đất trong vòng 100 mét xung quanh anh đã lún xuống tầm nửa mét cả rồi, hệt như chiếc máy đầm đất đã nén đất xuống vậy.
Đồ vật thần bí này thực sự quá nặng.
Anh có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong mà còn phí sức như vậy, e là chỉ cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh mới có thể dễ dàng cầm nó.
Dương Thanh thầm kinh hãi: “Rốt cuộc thứ đồ chơi này là cái gì vậy? Sao lại có năng lượng mạnh mẽ như thế?”
Nhưng anh lại vui mừng nhận ra, chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi thực lực của anh lại tăng tiến.
Với tốc độc tu luyện như vậy, có lẽ chẳng bao lâu nữa anh sẽ có thể bước vào Siêu Phàm Thất Cảnh.
Siêu Phàm Thất Cảnh là một cửa ải lớn.
Rất nhiều người cố gắng cả đời cũng khó có thể vượt qua.
Nếu cảnh giới của anh đạt tới Siêu Phàm Thất Cảnh, liệu sức chiến đấu của anh có thể đạt tới Siêu Phàm Bát Cảnh hay không?
Dương Thanh đấu tranh với đồ vật thần bí này suốt cả đêm, tuy rằng vô cùng vất vả nhưng một đêm này bằng cả một tuần tu luyện bình thường của anh.
Dương Thanh cất tiếng hỏi: “Xin hỏi ông là ai?”
“Người giết cậu!”
Người áo đen lạnh lùng đáp, cơ thể nhanh như chớp lao vọt tới trước người Dương Thanh, tung chưởng vỗ xuống đầu anh.
.