Sau đó, anh cúi sâu người.
“Lời cuối cùng của buổi lễ, tôi muốn nói một tiếng xin lỗi với người nhà của tôi.”
“Không giấu gì mọi người, cho tới trưa nay, người nhà của tôi cũng không biết thân phận của tôi, tôi giấu mọi người đồng thời cũng giấu người nhà của tôi.”
“Chỉ vì tôi không muốn người nhà lo lắng cho tôi, cũng không muốn người nhà vì thân phận đặc biệt của tôi mà rơi vào trong rắc rối!”
“Hôm nay chọn để người nhà biết, cũng là vì tôi sắp thoái ẩn rồi.”
“Một lần nữa, tôi muốn nói tiếng xin lõi!”
Giang Nghĩa lần nữa cúi sâu người.
Đám người, Đinh Nhị Tiến, Đinh Thu Huyền ở dưới sân khấu nhìn mà trong lòng rất phức tạp, loại cảm giác đó có một chút kỳ lạ.
Nếu luôn không biết thân phận của Giang Nghĩa thì cũng thôi, bọn họ sẽ coi Giang Nghĩa là người bình thường mà đối đãi, nên sống ngày tháng như nào thì sống thế đó; Nếu ngay từ đầu biết thân phận của Giang Nghĩa cũng được, bọn họ sẽ khách sáo với Giang Nghĩa, thậm chí có thể lợi dụng thân phận của Giang Nghĩa để làm một số việc, tăng mặt mũi cho mình; Điều khó chịu nhất chính là loại tình huống như hiện nay, biết thân phận của Giang Nghĩa lại đối mặt với cảnh Giang Nghĩa thoái ẩn, sau này muốn mượn điều này để khoe khoang cũng không được.
Đinh Nhị Tiến thở dài, sợ rằng đây là Giang Nghĩa cố ý.
Người đàn ông này khiêm tốn quen rồi, ghét nhất người bên cạnh lợi dụng thân phận của anh đi khoe khoang khắp nơi nhỉ?
Đại lễ nghỉ hưu diễn ra gần ba tiếng.
Giang Nghĩa sau khi thuật lại xong tất cả sự việc thì rời khỏi sân khấu.
Lâm Chí Cường ở hội trường chỉ huy người dưới trướng sơ tán mọi người một cách có trật tự, mọi người dựa theo ban ngành rời khỏi hội trường buổi lẽ.
Đường Văn Chương đi ở trong đám người, mặt không còn huyết sắc.