Trước đó Vệ Chấn Vũ cùng Phong Vân Vô Địch, Hoàng Phủ Nhất Lưu đều có giao thủ nhưng không địch lại, mà trận chiến của Chiến Lãng và Phong Vân Vô Địch là thế hoà không phân thắng bại.
Vì thế, không hề ngoài ý muốn đấy, Vệ Chấn Vũ thua Chiến Lãng.
– Phải đạt được đại chu thiên Tinh Thần Kiếm trận giết Tân Vũ Hiệp, ta còn có thể đạt được không ít Hoàng cấp linh kiếm, hừ hừ. . . Thân là Kiếm Trận Sư, chỉ cần có đầy đủ Hoàng cấp linh kiếm, chiến lực của ta nhất định sẽ trở lại đệ nhất.
Vệ Chấn Vũ nắm chặt lại nắm đấm hạ quyết tâm.
Sau lưng một đoàn người Vệ Chấn Vũ cách đó ngoài ngàn dặm, một bóng dáng màu đỏ rực lúc ẩn lúc hiện bên trong tầng mây.
Đây là một nam tử nhìn bề ngoài vô cùng trẻ tuổi khoảng trên dưới hai mươi, hắn mặc trường bào màu đỏ, có một mái tóc dài đỏ rực khiến cho người ta tưởng như trên đầu hắn có lửa.
Màu da của hắn cũng có màu hỏa hồng, ánh lên những hoa lửa.
Dựa theo đạo lý, người này cách cường giả Vệ gia bất quá năm sáu nghìn dặm. Di động rất nhanh trên không trung có lẽ sẽ bị đám người Vệ Chấn Vũ phát hiện mới đúng.
Nhưng mà vô luận là cường giả Vệ gia hay là Tân Vũ Hiệp, Huyền Thiên đều không có cảm ứng được người này đã đến.
– Nghe nói Vệ gia diệt đi Tinh Thần Kiếm phái, mà chưởng môn Tân Vũ Hiệp Tinh Thần Kiếm phái lại chạy thoát. Vệ Chấn Vũ nhất định là muốn đạt được Đại Chu Thiên Tinh Thần Kiếm Trận Tinh Thần Kiếm phái, nghe nói cái kiếm trận này có đầy đủ Hoàng cấp linh kiếm thì trong cùng cảnh giới Hoàng giả có thể vượt qua bốn cảnh giới giết địch. Nó là kiếm trận cường đại từ thời đại Thượng Cổ do tổ sư Tinh Thần Kiếm phái từ bên trong Bắc Hải Cổ Khư ngẫu nhiên đạt được. Hừ! Nếu là Vệ Chấn Vũ đạt được kiếm trận này, chiến lực của hắn chỉ sợ sẽ tăng lên, nghe phụ thân nói tổ tiên Tinh Thần Kiếm phái cùng phụ thân ta có chút giao tình, muốn ta xuất thủ trợ giúp người của Tinh Thần Kiếm phái. Vệ Chấn Vũ từ trung châu đi tới khu vực viễn hải, xem ra nhất định là đã có tung tích hạ lạc của Tân Vũ Hiệp. Hừ! Có Chiến Lãng ta ở đây, Vệ Chấn Vũ ngươi đừng mơ tưởng đạt được Đại Chu Thiên Tinh Thần Kiếm Trận.
Hoàng giả tuổi trẻ tóc màu đỏ rực ánh mắt lập loè, trong lòng suy nghĩ.
Hắn chính là Chiến Lãng không lâu trước đánh bại Vệ Chấn Vũ.
Thể chất của hắn trời sinh cường đại, là Hỏa Linh thể vượt qua hỏa thuộc tính hoàn mỹ, lĩnh ngộ Hỏa Áo Nghĩa phi thường dễ dàng, tạo nghệ sâu đậm.
Hơn nữa, thân là Hỏa Linh thể, hắn có thể khống chế khí tức bản thân. Nếu cường giả đồng cấp không tới gần hắn trong vòng ngàn dặm rất khó phát hiện, hắn một đường theo dõi Vệ Chấn Vũ mà Vệ Chấn Vũ không có phát hiện.
Cảm ứng được Tân Vũ Hiệp, cường giả Vệ gia sau hơn mười cái hô hấp đã xuất hiện trong tầm mắt của Huyền Thiên cùng Tân Vũ Hiệp.
Phía trước ngoài trăm dặm có ngọn núi cao chặn tầm mắt của hai người Huyền Thiên. Giờ phút này sáu vị hoàng giả của Vệ gia thuấn di đến phía trên đỉnh núi.
Có vậy dị trùng chỉ dẫn, vị Hoàng giả cấp bẩy liếc liền thấy được Tân Vũ Hiệp.
– Vũ Thiếu, ở đằng kia!
Hoàng giả cấp bẩy chỉ tay về phía Tân Vũ Hiệp.
Hả?
Cường giả Vệ gia toàn bộ nhìn sang Tân Vũ Hiệp, chỉ thấy bên cạnh hắn còn có hai người, một người là thanh niên Chuẩn Hoàng chừng hai mươi, một vị trung niên nhân bốn mươi năm mươi tuổi Hoàng giả cấp bốn.
Là Cảnh Vũ Thanh, Huyền Thiên phóng ra từ trong thánh đỉnh.
Vèo! Vèo! Vèo. . . Ngoại trừ Vệ Chấn Vũ cùng vị Hoàng giả cấp bẩy kia, bốn vị hoàng giả Vệ gia khác đều thuấn di hai bên. Hai vị Hoàng giả cấp bốn một trái một phải đứng cách Tân Vũ Hiệp hơn mười dặm, hai vị Hoàng giả cấp năm khác vây quanh Tân Vũ Hiệp.
Vệ Chấn Vũ cùng Hoàng giả cấp bẩy cũng thuấn di xuất hiện phía trước Tân Vũ Hiệp ba mươi dặm.
Ánh mắt của bọn hắn đều rơi vào Huyền Thiên cùng Cảnh Vũ Thanh cẩn thận đánh giá.
Huyền Thiên biến mất hơn bốn năm, bốn năm nay, tuy rằng hình dáng Huyền Thiên không có quá nhiều biến hóa, nhưng mà khí chất, thần sắc đã cải biến nhiều hơn một chút tang tương. Vệ Chấn Vũ cùng Hoàng giả cấp bẩy đều chưa từng gặp mặt Huyền Thiên nên không nhận ra thân phận của hắn.
Về phần Cảnh Vũ Thanh đến từ Vân Châu đám người càng không nhận ra.
Rất nhanh lực chú ý của hai người đều chuyển dời đến trên người Tân Vũ Hiệp, Huyền Thiên cùng Cảnh Vũ Thanh, một kẻ Chuẩn Hoàng, một kẻ Hoàng giả cấp bốn, hai người không thèm để vào mắt.
Tân Vũ Hiệp ngồi trên mặt đất, ánh mắt nhìn Vệ Chấn Vũ xa hơn mười dặm lộ ra sát khí mãnh liệt.