Nguyễn Hạo Thần không có hành động gì, cũng không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Sau đó, Tô Khiết thực sự đưa tay ra, ấn lên vai của anh.
Nguyễn Hạo Thần âm thầm hít một hơi, đến cùng thì hôm nay người phụ nữ này là như thế nào?
“Tô Khiết, nói đi, vì sao lại đột nhiên đến đây?” Người phụ nữ này trước đây chưa từng chủ động, lại đột nhiên biến thành chủ động như vậy, đây là một chuyện đặc biệt kì lạ.
Cho nên, Nguyễn Hạo Thần kết luận, chắc chắn là cô có mục đích gì đó.
“Nhớ anh mà.” Bàn tay của Tô Khiết vốn đặt ở trên vai anh lại đột nhiên nắm lấy cổ của anh, cô nhóm chân lên, mặt của cô hướng gần về phía anh, lời nói của cô nhẹ nhàng chậm rãi truyện về phía anh.
Âm thanh của cô không cao, nhưng lại cực kỳ rõ ràng.
Đúng vậy, cô nhớ anh, thì chính là nhớ anh, rất nhớ, rất nhớ, cho nên cô liên đến đây.
Vốn dĩ cô vẫn luôn không biết, tình cảm của cô đối với Nguyễn Hạo Thần lại sâu đậm đến như vậy.
Là Nguyễn Bạc Vệ đã khiến cô nhận rõ tình cảm của mình.
Một câu nhớ anh này, lại khiến cho đáy lòng của Nguyễn Hạo Thần run rẩy, đây vẫn là lần đầu tiên người phụ nữ này chủ động thổ lộ với anh, mà còn trực tiếp như vậy, mập mờ như vậy, như vậy khiến anh không thể chống đỡ được.
“Có phải là có chuyện gì xảy ra hay không?” Nhưng mà, Nguyễn Hạo Thần vẫn giữ vững lí trí của mình, cô đột nhiên nhiệt tình như vậy thực sự quá kì lạ.
Cô đột nhiên thổ lộ như vậy lại càng khiến cho anh có cảm giác rất không chân thật.
“Không có việc gì.” Tô Khiết âm thầm hít một hơi, lúc trước quả thật có việc, nhưng bây giờ đã không có nữa rồi, không có chuyện gì cả.
“Chính là nhớ anh thôi.” Mũi chân của Tô Khiết càng kiễng lên cao hơn, mặt của cô cách gương mặt của anh càng gần hơn, khóe môi của cô hơi cong lên: “Rất nhớ, rất nhớ.”
Giờ khắc này, lý trí của Nguyễn Hạo Thần tan rã trong nháy mắt, hiện tại anh đã không còn nghĩ được nhiều nữa.