“Giang Nghĩa, cậu thật là thần!”
Định Phong Thành nói với Đinh Thu Huyền: “Em út, nhìn thấy chưa? Người trên sân khấu chính là Giang Nghĩa, là chồng của em!”
Sao lại không nhìn thấy chứ?
Khoảnh khắc Giang Nghĩa vừa bước lên sân khấu, Đinh Thu Huyền đã nhận ra rồi.
Chỉ là cô không dám tin.
Cô của trước kia, cho rằng Giang Nghĩa là một người đàn ông vô dụng, là một người nhu nhược bị người khác sỉ nhục cũng không biết đánh trả, cho dù sau này Giang Nghĩa nhiều lần giúp cô hóa giải nguy cơ, cô vẫn thấp thoáng cảm thấy Giang Nghĩa cả ngày lông bông, không giống người đàn Ông có trách nhiệm.
Nhưng giờ phút này, cô biết cô sai rồi.
Quá sai rồi!
Giang Nghĩa không phải là không làm được gì, càng không phải là kẻ nhu nhược, trên vai Giang Nghĩa gánh vác cả khu Giang Nam, sự gánh vác của anh trời đất chứng giám!
Đinh Thu Huyền luôn không biết Giang Nghĩa mỗi ngày đều ra ngoài là vì cái gì.
Bây giờ cô biết rồi.
Giang Nghĩa là bận chuyện lớn chuyện bé của khu Giang Nam môi ngày.
Cô vì có một người chồng tốt vừa có tài vừa có đức như vậy mà cảm thấy tự hào, có thể gả cho Giang Nghĩa là chuyện hạnh phúc nhất đời này kiếp này của Đinh Thu Huyền!
Không hối hận, không tiếc nuối!
Cũng sẽ không có ai nói chồng của cô là kẻ ở rể vô dụng, những tủi nhục đã chịu trước kia, vào lúc này đều được giải phóng.
Khóe mắt rơi lệ.
Là lệ nóng.
Đỉnh Thu Huyền dùng ánh mắt nhiệt tình mà chân thành nhìn chồng ở trên sân khấu, không kìm được mà võ tay vì anh.