Bắt đầu điên cuồng chém giết!
…
Cố Thanh Sơn nhìn qua tình hình trên chiến trường, thân hình rơi xuống, đi tới bên cạnh Barry. Hắn ấn nhẹ một cái trên bả vai của anh ta rồi đi thẳng về phía chân trời.
Hắn vượt qua tầng tầng mây đen, đi thẳng tới trên bầu trời cực kỳ cao xa.
Sương mù hỗn loạn màu xám đậm trước mặt hắn không xa bắt đầu tản ra, lộ ra một dáng người.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.
Nó nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn, dùng giọng nam nói: “Ta đã dùng sức mạnh vĩ đại của Kỷ nguyên Hỗn Loạn để phong tỏa hoàn bộ nơi này, lần này ngươi đừng hòng chạy trốn.”
Cố Thanh Sơn thở dài, nói: “Ngươi cho rằng lần nào ta cũng phải chạy trốn sao? Nếu ta thắng được…”
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả từ trong sương mù bước tới, nói:
“Ngay cả Trật Tự mạnh nhất của Nhân tộc cực cổ cũng đã bị ngươi lấy ra, nếu như để ngươi tiếp tục sống sót thì toàn bộ Kỷ nguyên Hỗn Loạn sẽ phải đối diện với biến số càng lớn, cho nên ta quyết định một chuyện.”
“Chuyện gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ngươi, Cố Thanh Sơn, là một người không thể không giết. Nếu như ngươi không chết, Trật Tự sẽ vĩnh viễn không diệt vong.”
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả nói, uy thế trên người càng ngày càng nặng.
Ánh sáng u ám bao quanh lấy nó, xung quanh người nó hình thành một vòng sáng hình tròn.
Cố Thanh Sơn khẽ vươn tay.
Địa kiếm được hắn nắm chặt, nhẹ nhàng vung lên hai lần.
Ánh mắt Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả trở nên nóng bỏng, nói nhỏ: “Đây là Địa kiếm, còn Thiên kiếm đâu?”
“Hôm nay cô ấy xin nghỉ… dù sao giết ngươi cũng không cần đến cô ấy.” Cố Thanh Sơn nói.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả im lặng, sắc mặt hờ hững.
Một cây trường mâu xuất hiện trong tay nó.
Đây không phải là Kẻ phá hủy vạn vật, mà là vật thay thế do nó tìm được.
“Cố Thanh Sơn, ta biết ngươi không hề quý trọng tính mệnh của bản thân ngươi, nhưng không phải lúc nào ngươi cũng lý trí được như vậy. Ví dụ như… với tính mạng của người khác….?”
Trường mâu chỉ xuống dưới tầng mây.
Tất cả các quái vật Hỗn Loạn đều dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Anna.
“Chân Thần có lệnh, giết cô ta!”
“Cô ta phải chết!”
“Chỉ là một thần linh mới, còn rất non nớt, hoàn toàn có thể giết chết!”
“Giết cô ta!”
“Đều lên đi, giết cô ta!”
Đại quân Hỗn Loạn bỏ lại đối thủ của chúng, cùng nhau phóng về phía Anna.
“Chỉ bằng các ngươi?”
Anna khẽ cắn môi, vung lưỡi hái, toàn lực đối phó với những kẻ đánh lén xông tới từ xa.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn rất mãnh liệt, sát ý trên người cũng tuôn trào.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả cười ha ha, nói: “Nhìn đi! Cố Thanh Sơn, ngươi đang sợ… hóa ra cũng có lúc ngươi sợ hãi!”
Nó đột nhiên giơ trường mâu lên, chặn ngay trước mặt.
Keng!
Một tiếng vang chấn động kịch liệt.
Trường mâu ngăn cản kiếm trong tay Cố Thanh Sơn.
Cùng lúc đó, một cô gái cầm trường kiếm trong tay xuất hiện phía sau Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả, thanh kiếm cố gắng đâm vào.
Sơn Nữ vừa định đâm kiếm ra, đã thấy mấy cánh tay của Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả vung lên.
Mấy luồng sáng màu xám từ trong tay của nó bay lên, bắn về phía Sơn Nữ.
Lực lượng Thần phạt!
Kể cả tốc độ lẫn uy lực của luồng thần phạt này, Sơn Nữ đều không thể ngăn cản được.
Sơn Nữ đành phải đẩy thanh kiếm ra, xoay người lại tránh né đòn tấn công.
Luồng sáng xám đó lướt qua cạnh người nàng, bay về phía xa, đánh xuyên hư không rồi biến mất.
Lúc này Cố Thanh Sơn đang sử dụng kiếm quyết.
Vô số luồng kiếm khí nhỏ bé nhảy nhót ở bên trên Địa Kiếm.
Phừng!
Ngọn lửa vô tận bùng lên, hóa thành một biển lửa thiêu đốt cả bầu trời.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả ở trong đó, cho nên tất cả thuật pháp của nó đều bị phá hủy.
“Cũng thường thôi! Ta chính là người có được tất cả lực lượng của Kỷ nguyên Hỗn Loạn!”
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả gầm lên, hai tay chuẩn bị chắp lại, định bụng sử dụng một loại thần phạt khác.
Cố Thanh Sơn đã chuẩn bị từ trước, đưa tay về phía sau nắm lấy Triều Âm kiếm, chém thẳng về phía biển lửa.
Một luồng sương mù lạnh lẽo màu xanh lam, giống như thủy triều đổ ập lên người Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả!
Cả người Linh Hồn Tiêu Tiếu Giả bị cứng lại.
Vào lúc này, trong biển lửa vô tận, xuất hiện một luồng sương băng bùng lên!
Trong lửa và băng, Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả chậm rãi mở to miệng, nhưng ngay cả một lời cũng không thể nói ra được.
Cơ thể của nó dần dần cứng lại, cuối cùng không thể động đậy chút nào.
Đúng lúc này, Cố Thanh Sơn thu về hai thanh kiếm của mình.
Một luồng ý chí vô hình rất sắc bén từ trên người hắn xuất hiện, mạnh mẽ chém về phía Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.