Trong ấn tượng của cô, anh Ngôn Phúc Lâm là một người đàn ông lịch thiệp, dịu dàng, tính tình tốt, nói chuyện hòa nhã, dù lúc trước có trải qua chuyện đáng sợ kia thì bây giờ cũng đã xử lí xong, vẫn là một người đàn ông điềm tĩnh và lịch thiệp.
Không ngờ khi để lộ vẻ bá đạo của mình lại là lúc anh ta tức giận.
Điện thoại không ngắt máy, bên trong phát ra tiếng, nhắc nhở ông Dương Cường đang đứng gần đó.
Hai vợ chồng hối hận “xanh ruột”.
“Cô Trúc Linh à… tôi đỡ cô đứng dậy nhé?”
“Khỏi cần, quỳ trên mặt đất rất tốt, tôi mặc nhiều đồ nên không sao.”
“À ừ… cô Châu Vũ à, vừa nãy là tôi nói chuyện hơi quá đáng, cô là người trẻ đừng so đo với người lớn như tôi…”
“Tôi không có người lớn như thế này, đừng nói lung tung. Từ nay về sau, tôi không còn bất kì quan hệ nào với nhà họ Dương, tôi cũng không đến viếng Dương Việt nữa. Kể từ bây giờ, tôi sẽ cắt đứt quan hệ với anh ta.”
“Tôi sẽ không quay trở về nhà họ Dương nữa, nơi này khiến tôi thật buồn nôn!”
Châu Vũ lạnh lùng nói, bình tính nhìn ông Dương Cường và bà Phương, trong mắt là sự thất vọng.
Mặc dù cô ấy thích Dương Việt nhưng ngay khi tình cảm còn nóng hổi đã bị đóng băng, cuối cùng khiến người chạnh lòng.
Ông Dương Cường và bà Phương luống cuống tay chân, cuối cùng dứt khoát quỳ xuống.
Mà cảnh tượng đó đều rơi vào tâm mắt của người trong bóng tối.
Ngay khi Châu Vũ bị tát, người đàn ông kia đã muốn ra tay.
Ngón trỏ đặt lên cò nhắm thẳng vào đầu của ông Dương Cường.
Nếu không phải Hứa Trúc Linh cái khó ló cái khôn gọi điện cho Ngôn Phúc Lâm thì có lẽ anh ta đã dùng cách riêng của mình để giải quyết chuyện này.
Người trong tối chính là… Hắc Ảnh!