[Tôi ở đây.]
“Tình hình có thay đổi, ngoài phương án tiếp cận, chuẩn bị thêm một kế hoạch nữa. “”
[Mời ngài nói.]“Tên của kế hoạch là: Đánh giết, ngoài ra lấy bản đồ để tôi xem. “”
[Đã rõ.]Nữ Thần Công Chính vừa nói xong, đã chiếu bản đồ thành phố trước mặt Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nhìn bản đồ, bắt đầu nghiêm túc sắp xếp.
“Cách địa điểm gặp mặt của chúng ta 10 km, mấy vị trí này triệu tập các đội chiến giáp cơ động, tắt động cơ rồi ẩn nấp, sẵn sàng đợi lệnh. “”
“Cách địa điểm gặp mặt 13 km, quân đội và chức nghiệp giả bao vây mấy chỗ này, gọi hai vị Đại tướng, chia ra hai phía Đông Nam và Tây Bắc làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu. “”
“Không cần để lộ sự thật, cho bọn họ một nhiệm vụ khác, đồng thời khiến họ hoàn thành nhiệm vụ xong vẫn phải duy trì khoảng cách với chúng ta. “”
“Một khi cuộc gặp thất bại, tôi và Trương Anh Hào rơi vào tình trạng chiến đấu, chiến giáp cơ động phải đến chiến trường trong một phút, đại tướng phải đến chiến trường trong hai phút, khởi động kế hoạch đánh giết quỷ giết người. “”
“Ngoài ra tôi muốn cô chuẩn bị hình ảnh tư liệu, chuyển đến quang não cá nhân của tôi, chuẩn bị sẵn sàng để sử dụng. “”
[Đã rõ.] Nữ Thần Công Chính nói: [Thưa ngài, chiến thuật chuẩn bị của ngài vô cùng đầy đủ nhưng tôi có một thắc mắc.]“Cô nói đi. “”
[Vì sao trước đây ngài không làm như thế?]“Lúc trước nếu tiếp cận thất bại, còn có thể thử lần hai. “”
“Còn bây giờ. “” Cố Thanh Sơn thở dài nói: “Tôi phải đảm bảo tính mạng cho bên phía đối tác. “”
[Thì ra là thế.]Một phút sau.
Có một tàu bay loại nhỏ đáp xuống một sân bóng vắng vẻ bên cạnh thành phố.
Trương Anh Hào nhảy xuống tàu bay, đánh giá xung quanh.
Đây là một sân bóng rổ ngoài trời, trên sân vương vãi từng mảng máu lớn.
Trên một giá bóng rổ, còn treo một nửa cái xác, tất nhiên là lúc còn sống trốn lên đó nhưng vẫn bị giết chết.
Một quả bóng rổ bị teo lại nằm trong bụi cỏ bên ngoài sân bóng, phía trên đều có máu đen, vô số ruồi bọ bay lượng quanh nó.
“Sao thế, chúng ta tới đây làm gì? “” Trương Anh Hào hỏi.
Anh ta bỗng im lặng.
Anh ta nhìn thấy có một chàng trai trẻ tuổi trông rất bình thường, trên người mang theo vết máu đi qua sân bóng.
Sắc mặt gã thanh niên tái nhợt, có chút tập tễnh, trên mũi đeo một cái kính, làm người khác không thấy rõ ánh mắt của gã.
Trương Anh Hào nhìn Cố Thanh Sơn một cái, siết chặt bàn tay.
Cố Thanh Sơn vội vàng bắt lấy tay anh ta, sợ hành động này kích thích đến đối phương.
Trương Anh Hào thấy hắn ngăn cản mình lấy vũ khí thì chậm rãi hiểu ra đôi chút.
Hóa ra thật sự không chiến đấu mà đến tìm người.
Trương Anh Hào đánh giá người trẻ tuổi đối diện.
Tìm một kẻ toàn thân đầy thương tích làm gì?
Cố Thanh Sơn này, bình thường nhìn qua rất hòa nhã, thế nhưng thực tế ánh mắt vô cùng sắc bén.
Người trẻ tuổi này suýt nữa giết Cố Thanh Sơn ư? Nhìn bộ dạng chật vật này, có chỗ nào giống cao thủ chứ.
Anh ta tự nhủ thầm, rồi nghe Cố Thanh Sơn chào hỏi đối phương.
“Xin chờ một chút. “” Cố Thanh Sơn nói.
Chàng trai trẻ tuổi đứng lại, quay đầu sang, đánh giá hai nguời.
“Lại là anh. “” Chàng trai trẻ tuổi khẽ nói.
Gã do dự một chút, giống như đang suy nghĩ phải làm gì bây giờ.
Lúc này, Cố Thanh Sơn đã lên tiếng lần nữa: “Tôi không có ác ý. “”
Hắn giang tay ra, ý bảo trên người không có vũ khí.
“Ồ? Sao anh có thể tìm được tôi? Nên biết rằng, ngay cả quân đội cũng không thể tìm ra tôi. “” Chàng trai trẻ tuổi nói.
Tò mò là tốt rồi, Cố Thanh Sơn thầm nghĩ.
Cố Thanh Sơn nói: “Bởi vì cậu có mang theo quang não cá nhân. “”
“Chuyện này thì liên quan gì? “” Chàng trai trẻ tuổi hỏi.
Cố Thanh Sơn vỗ tay một tiếng.
Quang não cá nhân trong lòng chàng trai trẻ tuổi phát sáng.
[Xin chào Diệp Phi Ly, người vốn từng là công dân của Liên Bang, tôi là Nữ Thần Công Chính.] Tiếng nói vang lên từ quang não cá nhân.Cố Thanh Sơn lại vỗ tay lần nữa.
Quang não cá nhân của Diệp Phi Ly lại tắt.
Trương Anh Hào há hốc miệng, nửa ngày không nói nên lời.
Vẻ mặt của Diệp Phi Ly thay đổi, nửa ngày không nói ra lời.
Hai người đều biết rằng, ý nghĩa phía sau chuyện này là gì.