– Vậy sao nghĩa là gì? Các cậu không ai lo lắng à! Hay đợi tên nhãi đó vác đao đến tận cửa rồi mới cong đuôi bỏ chạy.
Choang! Một chiếc ly từ bàn đối diện bay với tốc độ ánh sáng lao vụt qua người Lãnh Tử Hiên.
– Bỏ chạy? Cậu nói không biết nhục sao? Chúng ta là thần cai quản lục giới địa vị cao hơn vạn lần so với Thiên đạo kia. Một tên được sinh ra từ thời kì hỗn độn có chút tu vi liền tưởng mình là chủ của lục giới à…nằm mơ. Bạch Tư Thành tôi dù chết cũng phải lôi hắn ra đập một trận. Cậu đã không biết ăn nói thì khâu miệng vào đừng để bọn tôi mất mặt.
Ha! Vẻ mặt Lãnh Tử Hiên đen như đít nồi. Từ nãy đến giờ y bị hai tên khốn kia tặng cho hai món quà chí mạng. Chỉ đùa chút xíu… Có cần ám sát người ta không? Chẳng qua là y thấy mọi người im lặng như vậy không khí hơi ngượng ngùng nên muốn phá vỡ nó thôi mà. Hừ! Toàn mấy tên máu lạnh y đúng là mù mới làm bạn với đám sát nhân!
– Được rồi! Lãnh Tử Hiên cậu đi chuẩn bị chút đồ để tra khảo phạm nhân đi.
Bỗng Mặc Diệc Hàn dừng tay lại quay lại nhìn Lãnh Tử Hiên. Y thấy trong ánh mắt hắn chứa vài tia biến thái và bệnh hoạn.
– Làm gì chứ! Đây là hoàng cung Bắc Minh đấy cậu đừng có làm bậy bạ.
– Ba ngày sau… sẽ có quý nhân ghé thăm! Tôi sẽ chào đón cô ta một cách nồng nhiệt nhất.
Lãnh Tử Hiên híp mắt nửa tin nửa ngờ lời Mặc Diệc Hàn vừa nói. Rốt cuộc quý nhân mà hắn ta nói là tên nào? Chẳng lẽ là Thiên Đạo chăng?
…****************…
^^^Điện Thiên Linh – Chính điện Yêu Giới.^^^
Đại sảnh yêu giới đã tập trung đầy đủ tộc trưởng các bộ tộc. Mọi người ở dưới điện bàn tán rất sôi nổi. Một phần là vì Thanh Ly Yêu Vương đã mất tích một vạn năm bỗng dưng quay về Yêu Giới còn gọi mọi người trở về điện chính không biết là có chuyện gì. Mặt khác nhiều người cũng đoán ra được mục đích Thanh Ly gọi họ đến là muốn hỏi tội về chuyện náo loạn dạo gần đây.
“Yêu Vương bệ hạ đến!” Tiểu yêu canh giữ ngoài điện hét lớn vọng cả vào trong. Thanh Ly vừa bước vào mọi người trong điện im bặt không ai dám nói câu nào cả. Đến khi nàng ngồi trên chiếc ghế cao nhất thì đại trưởng lão mới chống gậy gỗ từ dưới điện đi lên.
– Bẩm Bệ hạ! 105 tộc trưởng đã có mặt trong điện 762 tộc trưởng khác đang chờ ngoài điện. Mọi người đã tập hợp đầy đủ rồi ạ!
Đại Trưởng Lão vừa nói xong liền cúi đầu lui sang một bên.
– Cung nghênh Yêu Vương bệ hạ trở về Yêu Giới.
Mọi người đồng thanh quỳ gối hành lễ với Thanh Ly. Nàng im lặng không trả lời cũng không ra hiệu cho họ đứng lên chỉ nhẹ nhàng cầm một quyển sách lên xem. Mọi người trong điện đều nhìn nhau bằng ánh mắt khó hiểu họ cũng chẳng dám tỏ vẻ khó chịu ra mặt… cứ thế trôi qua 2 canh giờ.
Đám tộc trưởng quỳ suốt 2 canh giờ đã mỏi nhừ hết chân nhưng không một ai dám phàn nàn về Thanh Ly. Đại trưởng lão ngồi ở bàn nhìn vẻ mặt chịu đựng của mấy tên nhãi ranh kia thì hả hê lắm… lúc trước lão nói thì không ai để vào tai giờ bệ hạ trở về rồi xem có tên nào to gan dám đối nghịch với nàng không?
Lại qua một canh giờ nữa lúc này Sư Giáp – Tộc trưởng tộc sư tử đã chịu đựng gần hết nổi nên lựa giọng lên tiếng.
– Bẩm bệ hạ! Ngài vừa trở về Yêu Giới liền gọi chúng thần vào điện là có chuyện gì gấp sao?
Sư Giác chắp hai tay cung kính với Thanh Ly. Nàng vẫn im lặng không nói một câu nào. Hắn ta tức lắm nhưng vẫn phải nuốt lửa giận vào lòng. Hổ Cương thấy vậy liền tiếp lời.
– Thưa bệ hạ! Ngài muốn nói chuyện gì thì có thể cho chúng thần đứng lên trước được không? Mọi người đã quỳ ở đây ba canh giờ rồi.
3 canh giờ à! Giỏi! Tên oắt con này là muốn làm phản chứ gì?
Bộp! Thanh Ly ném phắt quyển sách vào mặt Hổ Cương hắn không kịp tránh nên hứng trọn cuốn sách vào mặt.
– Bổn vương đang xem lại chuyện tốt mà các người gây ra đấy! Ta nói rời đi các ngươi liền muốn làm phản đúng không?