Lam Nguyệt khẽ gật đầu, nhanh chóng tiếp thu kiến thức mới:
“Ta phải làm thế nào.”
Quân Vô Nhai chỉ vào mắt trận, nói:
“Nhỏ máu vào mắt trận, loại bỏ Linh lực ra, dùng Thần lực điều động linh trận.”
“Nhưng thần lực của ta không mạnh, cũng chỉ là căn nguyên thần lực, chưa từng tu luyện…”
“Không sao, một chút đó là đủ rồi.”
Quân Vô Nhai đã nói như vậy, Lam Nguyệt cũng không hỏi thêm, theo đó mà làm. Nàng đem máu nhỏ vào mắt trận, lại triệt tiêu linh lực, nhanh chóng đưa căn nguyên thần lực vào.
Chỉ ngay sau đó, Tử lôi lần này lập tức có chút thay đổi. Trong tử sắc lại ẩn ẩn mang theo kim sắc. Tử kim lôi giáng xuống, chỉ một đòn duy nhất, đem Tầm Ma đánh tan tán, nháy mắt hóa thành cát bụi.”
Lam Nguyệt kinh ngạc vô cùng, nàng thu hồi thần lực, Lôi điện cũng chậm rãi biến mất. Linh trận tan biến, nơi này liền khôi phục yên tĩnh.
“Làm không tồi.”
Quân Vô Nhai phụ tay sau lưng, khẽ gật đầu nói.
Uy lực nằm trong dự tính của hắn. Quả nhiên là nàng, mặc dù hiện tại chỉ là Bán Thần, nhưng huyết mạch so với Thần tộc bình thường không hề thua kém.
Huyết mạch Thần tộc không chỉ đến từ thể xác, mà còn có linh hồn. Một Thần tộc chân chính, dù có thay đổi qua bao nhiêu cơ thể, cũng không thể thay đổi được huyết mạch của họ, trừ khi bọn họ chủ động vứt vỉ huyết mạch, hoặc bị Tổ Thần tước bỏ tư cách.
Nhưng Tổ Thần đã chết rất lâu rồi, Thần tộc hiện tại không còn ai có tư cách tước đoạt Thần cách nữa.
“Quân Vô Nhai, có ngươi bên cạnh, ta quả nhiên vẫn an tâm hơn.”
Lam Nguyệt quay mặt về phía Quân Vô Nhai, mỉm cười. Nụ cười đó làm Quân Vô Nhai ngây người trong chốc lát.
Quả nhiên, càng lúc càng giống.
Dù là một gương mặt hoàn toàn khác, nhưng mọi cử chỉ thói quen đều tương đồng.
Quân Vô Nhai xoay người, ho nhẹ một tiếng.
“Chỉ một năm không gặp, nha đầu ngươi đúng là ngày càng dẻo miệng !”
Lời bên ngoài là như thế, nhưng trong lòng hắn lại là thở dài.
Chuyển thế rồi cũng tốt, quên đi tất cả, hắn không mong nàng nhớ lại hắn, cũng không hy vọng nàng sẽ yêu hắn, nhưng chỉ mong nàng kiếp này bình an vui vẻ mà sống, dù hắn phải sống như hiện tại suốt đời, hắm cũng đồng ý.
Lam Nguyệt sờ sờ mũi, lại cười khẽ một tiếng, nói.
“Được rồi, được rồi. Ta còn chuyện phải làm đó, về thành trước đã.”
“Mới một năm, ngươi lại chuyển đến chỗ nào đây ?”
“Chuyện rất dài, để ta từ từ kể lại ngươi nghe.”
“…”
_______
Lam Nguyệt và Quân Vô Nhai trở về Phong Thiên Thành. Quân Vô Nhai bị nhốt trong Phượng Linh Giới đã lâu, đến bây giờ mới có thể ra ngoài nhìn một chút. Bởi vì ngoại trừ Lam Nguyệt, không ai có thể nhìn thấy hắn, nên Lam Nguyệt cũng không lo phải giải thích sự xuất hiện của hắn.
Tiết Chính Minh và thành chủ phu nhân đều còn sống, người đáng chết đều dã chết, những người vô tội, Cửu Môn đều thả bọn họ đi. Diệp Mộng và Lạc Y thu xếp đều rất ổn thỏa, nàng trở về cũng không còn gì phải lo lắng.
“Đúng rồi, tiểu đồ đệ của ta đâu rồi ?”
Lam Nguyệt quan sát một vòng, cũng không thấy bóng dáng của Tiết Thanh Hàn, liền hỏi.
“Đồ … đồ đệ !!? Tiểu thư, người nhận đồ đệ hả !?”
Lạc Y nghe hai chữ đồ đệ, kinh ngạc đến từ dưới đất bật người đứng lên, chạy đến chỗ Lam Nguyệt.
Lam Nguyệt gật gậy đầu, nàng quên vẫn chưa nói với bọn họ.
Quân Vô Nhai cũng nâng mi, đưa mắt nhìn qua, tựa hồ cũng chờ cô trả lời.
“Đúng vậy, hôm đó có duyên gặp được, liền nhận hắn làm đệ tử.”
“Sư tôn, ta ở đây.”
Đúng lúc này, Tiết Thanh Hàn từ bên ngoài đi vào. Bên cạnh hắn lại là thành chủ phu nhân. Tiết Thanh Hàn đương nhiên vẫn là bộ dạng của nữ nhi.
Quân Vô Nhai liếc mắt nhìn một cái, lầm bầm nói:
“Nam không ra nam, nữ không ra nữ, đồ đệ của ngươi đúng là có sở thích…. ừm, biến thái.”
Với năng lực của Quân Vô Nhai, hắn có nhìn ra giới tính của Tiết Thanh Hàn, cũng không có gì kỳ quái.
Lam Nguyệt: “….” Ngươi học từ biến thái này từ ai hả !?
“Khụ, Thanh Đàn, ngươi đến rồi.”
Tiết Thanh Hàn gật đầu, đi qua chỗ Lam Nguyệt, đứng phía sau lưng cô, đối diện Thành chủ phu nhân.
Mặc dù thành chủ phu nhân có tốt như thế nào, hay là bị ép buộc, thì bà ta cũng là người đoạt đi vị trí của mẹ hắn. Hắn không cách nào đối đãi thân thuộc với bà ta được.
Thành chủ phu nhân đương nhiên biết rõ, đứa trẻ là vô tội, người đáng hận chỉ là Tiết Chính Minh mà thôi. Bà cũng không mong Tiết Thanh Đàn thân thiết với mình. Bà hướng về phía Lam Nguyệt, nói
“Ta đến để trả công cho ủy thác.”
Thành chủ phu nhân đưa ra một chiếc túi gấm, là túi không gian, đựng bên trong chắc hẳn là Linh thạch mà bà ta bỏ ra.
Đúng rồi, Cửu Môn của nàng, nhận nhiệm vụ ủy thác, chỉ lấy Linh thạch, không lấy kim tệ.
Diệp Mộng tiếp nhận túi gấm, lùi ra sau. Lam Nguyệt khẽ gật đầu, tính ra bà ta cũng là một kẻ đáng thương.
“Phu nhân có dự tính gì không ?”
Thành chủ phu nhân quay đầu nhìn ánh bình minh đang dần ló dạng, mỉm cười nói.
“Thù đã báo, ta hiện tại chỉ muốn đi khắp thế gian, tận hưởng quãng đời còn lại.”
Chàng ấy từng nói, muốn đưa ta đi ngắm nhìn hết vẻ đẹp của thiên hạ, thưởng thức hết mỹ vị nhân gian.
Chàng cũng nói, muốn cùng ta răng lông đầu bạc, con cháu đầy đàn.
Ước nguyện thứ nhất, hiện tại ta giúp chàng thực hiện. Còn ước nguyện thứ hai, chúng ta hẹn kiếp sau cùng thực hiện…
Thành chủ phu nhân đi rồi, trời cũng sắp sáng, chẳng mấy chốc người của Tây Kinh phái đến cũng sẽ tới nơi, bọn họ nên rút lui rồi.
“Lạc Y, truyền lệnh xuống, chúng ta rút lui.”
“Vâng !”
Sau khi sắp xếp xong Cửu Môn, Lạc Y đem Diệp Tu vẫn đang dưỡng thương cùng người của Cửu Môn quay về tổng bộ. Mà nàng, Diệp Mộng và thêm Tiết Thanh Hàn tiếp tục hướng cũ, đi tìm tung tích của Tuyên Vọng.
________
“Trời ơi, đây là sự thật sao ?”
“Không thể nào, thành chủ của chúng ta sao có thể như vậy ?”
“Ô ô ô… Hoá ra con trai tôi mất tích là vì đây ư ?”
“…”
Khắp Phong Thiên Thành tràn ngập lời bàn tán, khắp nơi đều nói về những việc xấu xa Tiết Chính Minh làm trong những năm qua. Chỉ trong một ngày, thanh danh của Tiết Chính Minh rơi vào đáy vực. Tin này cũng nhanh chóng được truyền đến Tây Kinh, Kinh đô của Tây Âm quốc.
Nhiếp Chính Vương Mạc Tử Uyên lập tức được phái đến tìm hiểu thực hư, cuối cùng đem cả Tiết thị đều bắt lại. Luyện chế tà vật, là đại kỵ của Huyền Linh đại lục, cả tộc Tiết thị đều phải chịu tội tru di.
“Một người làm, cả tộc đều phải chịu tội chung, Tây Âm Nhiếp Chính vương, quả nhiên như lời đồn, làm việc quyết đoán, lãnh huyết vô tình.”
Lam Nguyệt ngồi trên xe ngựa, nghe Diệp Mộng đem mọi chuyện báo cáo lại, cảm thán.
Nói đến Tây Âm, ngoài chuyện đáng tiếc của huynh muội thiên tài Tiết Thanh Hàn ra, vẫn còn một nhân vật khiến cả đại lục chấn động. Đó chính là Tây Âm quốc, Nhiếp Chính Vương Mạc Tử Uyên !
Sát Thần chiến trường, là thanh gươm sắc bén của Tây Âm quốc. Năm đó Tân Hoàng đăng cơ, tuổi trẻ căn cơ đế quốc chưa vững. Là Mạc Tử Uyên dùng kiếm trên tay dẹp loạn tứ phương chư hầu, giúp Tân hoàng thống nhất Tây Âm. Nói đến Tây Âm quốc, người không nên xúc phạm, cũng như có địa vị cao nhất trong lòng dân chúng Tây Âm, không phải Hoàng đế, mà là Nhiếp Chính Vương. Nói đến hắn, cho dù là phụ thân nàng, Phượng Lâm Thiên, cũng đã từng rất khen ngợi tài dẫn binh của Mạc Tử Uyên.
______
Lão phượng hoàng đã lâu không có đất diễn, xuất hiện rồi đây.
Huyền Tịch: Đất diễn của bổn quân bị mất hơi lâu rồi đó.
Quân Vô Nhai: Tiểu tử ngươi than cái gì, bản tôn còn lâu rồi mới được xuất hiện đây !
Huyền Tịch: *khinh thường liếc qua* Ta là nam chính.
Quân Vô Nhai: ….. Cmn không cãi được !!!