Hoa Hương Y lấy lại tinh thần, lòng vẫn còn hồi hộp bởi cái nhìn thoáng qua vừa nãy. Màn xe lay động, nàng nhẹ nhàng nghiêng đầu, dọc theo khe hở kia, nhìn thấy bóng lưng Thích Trúc Âm cưỡi ngựa ở phía trước.
Vóc người Thích Trúc Âm cao gầy, hôm nay chắc nàng đặc biệt ăn mặc trang trọng. Nàng phải cưỡi ngựa, không vấn búi tóc thường thấy ở Khuất Đô, mà vẫn rất khác biệt như cũ. Trong tóc không có trâm son lược bí linh lung châu, hiện ra dáng vẻ gọn gàng nhanh nhẹn.
Nàng đẹp.
Hoa Hương Y còn muốn tiếp tục quan sát nàng, đã thấy nàng bất ngờ quay đầu lại.
* * *
Tiêu Trì Dã ngoài miệng nói chúc mừng thôi nhưng vẫn sai người chuẩn bị lễ. Bên Tiêu Kí Minh cũng cần chuẩn bị lễ, quan hệ của bọn họ và Khải Đông không tệ, mặc dù giờ khắc này có chút tế nhị, nhưng tình cảm vẫn còn, đặc biệt là đối với Thích Trúc Âm.
Đại hôn Hoa Thích tỏ rõ thái hậu tạm thời giành phần thắng trong đấu đá Khuất Đô, nội các phải trụ vững trữ quân mới có chỗ để tiếp tục đọ sức, nhưng Tiết Tu Trác vào thời khắc này quyết định vô cùng sáng suốt, hắn dâng tấu chương thương lượng cùng nội các, thả Giang Thanh Sơn trở lại Quyết Tây, ổn định kho lúa Khuất Đô.
Diêu Ôn Ngọc đã ngồi xe bốn bánh, được Kiều Thiên Nhai đẩy ra ngoài dạo. Gần đây khí trời Tì Châu không tốt, mưa thu sắp tới, cảnh sắc ngoài thành càng hiu quạnh. Diêu Ôn Ngọc đã bao ngày không tắm nắng, giờ khắc này phảng phất biến thành ngọc thạch lộ ra ngoài.
“Đúng như ngươi sở liệu,” Thẩm Trạch Xuyên nhìn lá đọng sương xanh biếc, núi sông vắng lặng, đứng ở bên cạnh Diêu Ôn Ngọc, “hắn quả thực triệu Giang Thanh Sơn về Quyết Tây.”
“Ta vốn nghĩ, cho dù để ức chế Tì Châu, Giang Thanh Sơn cũng nên đi Hòe Châu.” Chu Quế hôm nay mặc trang phục cứng cáp hiếm thấy, cũng cưỡi ngựa tới. Hắn lau mồ hôi hột, nói: “Lạc Hà quan tiếp giáp Tuyền Thành, Tuyền Thành lại là quê hương Tiết thị, hắn phải không yên lòng mới đúng, không nghĩ hắn thật sự chịu thả Giang Thanh Sơn về Quyết Tây.”
Trong tay áo Diêu Ôn Ngọc ấp con mèo, y nói: “Bởi vị trí địa lý của Lạc Hà quan và Tuyền Thành, hai vị có băn khoăn như vậy cũng không lạ lùng. Dựa theo tình hình trước mắt, Tiết Tu Trác thả Giang Thanh Sơn tới Hòe Châu mới có lợi đối với hắn, đối với Tiết thị nhất.”
Ủng Thẩm Trạch Xuyên giẫm lên lá rụng, y đứng lại, rơi vào trầm tư.
Nếu Giang Thanh Sơn được điều đến Hòe Châu, một là có thể giằng co với Tì Châu, ngăn cản thương lộ Tỳ Trà Hoè châu hình thành; hai là có thể bảo đảm Tuyền Thành không thiệt hại, đồng thời cùng Tuyền Thành kề vai sát cánh tạo áp lực lên Lạc Hà quan, tiếp theo tạo áp lực cho Ly Bắc. Đây đều là chuyện Thẩm Trạch Xuyên có thể nghĩ đến. Tiết Tu Trác dĩ nhiên cũng có thể, nhưng mà hắn lại như Diêu Ôn Ngọc dự liệu, bỏ qua an nguy của Tuyền Thành, lựa chọn Quyết Tây.
“Tiết Tu Trác thả Giang Thanh Sơn về, ” vẻ mặt Thẩm Trạch Xuyên nghiêm túc, “đây mới là nơi hắn không dễ đối phó.”
Động tác này không chỉ thể hiện Tiết Tu Trác sẽ dựa vào lương thực khống chế sự phát triển của Ly Bắc, Trung Bác, còn thể hiện hắn căn bản không quan tâm Tiết thị được mất gì, nói cách khác chính là hắn không có tư dục, điều này làm cho hắn hoàn toàn khác biệt với loại người Hoa Tư Khiêm, Ngụy Hoài Cổ, thứ hắn giành không phải lợi ích một phương.
“Thủ đoạn của Giang Thanh Sơn cứng rắn, thống trị địa phương rất có hiệu quả, Khuất Đô đồn rằng trong mắt hắn không cho phép chứa một hạt cát, trên thực tế lại trái ngược.” Diêu Ôn Ngọc bấm tay vuốt vuốt mèo, “Quyết Tây sở hữu mười ba thành, bố trí hai cảng hai châu, là kho lúa danh xứng với thực hiện tại của Đại Chu. Buôn bán Hề thị ở nơi đó làm lớn nhất, đường thủy của Địch Thành Hoa gia cũng phải đi qua nơi đó, nếu như Đồng tri từng tới Quyết Tây, liền hiểu rõ Quyết Tây cường thịnh tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Giang Thanh Sơn lòng dạ phi phàm, dùng người không câu nệ dòng dõi, trước đại sự tuyệt không chối từ, mà trước việc nhỏ cũng rất biết đúng mực. Nên bắt thì tuyệt không nhẹ nhàng tha thứ, nên nới lỏng thì tuyệt không thay lời. Có Bố chính sử như vậy, Quyết Tây sau thiên tai thời Hàm Đức có thể cấp tốc đứng dậy chẳng có gì lạ. Giang Thanh Sơn là người như vậy, hắn theo Tiết Tu Trác làm bạn thân cả đời, chính là bởi vì hai người này nhất trí chính kiến, hoài bão tương đồng.”
Chu Quế nghe vậy gật đầu, nói: “Ta sớm có nghe qua chính tích của hai người này rồi, lúc trước Nguyên phụ đề bạt Tiết Tu Trác đi đại lý tự, trong triều không một ai phản đối.”
“Đồng tri cũng đã từng xem sách luận của Tiết Tu Trác, ” Diêu Ôn Ngọc nói, “Đồng tri còn nhớ tâm nguyện của Thái phó không?”
Thẩm Trạch Xuyên thuộc lòng, bởi vì y kế tục Tề Huệ Liên, hiểu rõ nhất Tề Huệ Liên năm đó muốn làm gì. Y trầm mặc giây lát, nói: “Thống lý hộ tịch Đại Chu, đo đạc lương điền thiên hạ, sáp nhập thuế phụ thu địa phương, khôi phục thu chi quốc khố.”
Diêu Ôn Ngọc nhìn về phía núi xa, nói: “Đây chính là chuyện Tiết Tu Trác muốn làm, chỉ từ điểm này mà nói, hắn và lão sư mưu cầu cùng một chuyện. Lão sư có quan chức hàn môn như Khổng Thu, Sầm Dũ chống đỡ, nhưng Tiết Tu Trác có phái làm thực do Giang Thanh Sơn dẫn đầu chống đỡ, hắn cũng không phải tứ cố vô thân.”
Thế nhưng trước mắt Đại Chu thật sự có thể làm được sao?
Tề Huệ Liên bỏ ra rất nhiều năm, mới đem nhập tịch hoàng sách phổ biến đến địa phương được. Đông cung vì sao lại bị mưu hại mưu phản? Bởi vì sau nhập tịch hoàng sách sẽ là đo đạc đất ruộng. Tám thành Khuất Đô ngầm chiếm ruộng dân khá nghiêm trọng, một khi thi hành xuống, thế gia không chỉ phải trả ruộng cho dân, ấn luật hình phạt, còn phải do chính bọn hắn gánh chịu thuế ruộng, giết chết thái tử liền có thể ngăn cản chính sách được phổ biến rộng rãi. Hải Lương Nghi giáo dục Lý Kiến Hằng, là muốn róc xương chữa thương, lão hy vọng Lý Kiến Hằng có thể nắm chặt nội các, vung quyền binh lên, tiến hành thay đổi từ trên xuống dưới, vì thế lão cam tâm tình nguyện thay Lý Kiến Hằng xông pha chiến đấu.
Nhưng Lý Kiến Hằng không làm được.
Điểm này Tiết Tu Trác đã sớm ý thức rõ hơn Hải Lương Nghi rồi, hắn lập tức từ bỏ Lý Kiến Hằng, không còn ôm hi vọng đối với vị đế vương này nữa, thậm chí không còn ôm hy vọng đối với Lý thị nữa. Hắn cần một tân đế vương, một hoàng đế có thể an tĩnh ngồi trên ngôi vị hoàng đế. Hoàng đế này nhất định sẽ phải không tiến hành cản trở nội các, cũng sẽ không lắc qua lắc lại trong đấu tranh thế gia, hàn môn, càng sẽ không vì cái gọi là tình huynh đệ mà thiên vị biên thuỳ nắm giữ trọng binh, vì thế hắn tìm được Lý Kiếm Đình.
Nhưng mưu tính như vậy từ quá lâu rồi, mỗi một khắc Khuất Đô đều đang biến hóa, Thẩm Trạch Xuyên chính là biến số. Y ở Khuất Đô chính là không đáng nhắc tới trong bàn cờ của Tiết Tu Trác. Sau khi giải quyết xong Hề Hồng Hiên, Ngụy Hoài Cổ theo đó có thể tiện tay vứt bỏ, giống như Tiêu Trì Dã bị xoá bỏ dưới trận mưa to. Tiết Tu Trác không có tư dục, đây mới là điểm đáng sợ của hắn. Tiết Tu Dịch đã từng nhiều lần châm chọc, trào phúng thậm chí nhục nhã Tiết Tu Trác, nhưng Tiết Tu Trác không giết chết đại ca con vợ cả này, bởi vì ở trong mắt hắn Tiết Tu Dịch căn bản không trọng yếu, bất luận sống hay chết, cũng như bụi đất bên chân hắn, không có bất kỳ khác biệt nào.
Hắn muốn giết Tề Huệ Liên, bởi vì Tề Huệ Liên là đế sư của Đại Chu. Hắn muốn giết Diêu Ôn Ngọc, bởi vì Diêu Ôn Ngọc là tuyệt đỉnh tài năng. Hắn đã từng cho hai người này cơ hội lựa chọn, kết quả hai người đều cự tuyệt. Mưu sĩ không thể làm việc cho ta, thả về sơn dã giống như đem danh kiếm thiên hạ tặng cho người khác, chỉ có giết chết mới có thể chấm dứt tai hoạ về sau.
* * *
Chim nhạn cô độc bay ngang chân trời, sương mù dần nổi lên. Kiều Thiên Nhai tiện tay phủ áo choàng cho Diêu Ôn Ngọc, bọn họ vẫn ở trong rừng.
Quạt của Thẩm Trạch Xuyên đập vào lòng bàn tay, ánh mắt đuổi theo hồng nhạn hướng nam, nói: “Lúc Tiết Tu Trác giáo dục trữ quân chỉ sợ cũng không nghĩ tới mấy năm sau Đại Chu sẽ nát đến mức này, trên đời này không có người tính toán hoàn hảo không một chỗ sai sót, án quân lương bức Lục Quảng Bạch phản trốn chính là một biến số. Khải Đông bởi vì mất đi Lục Quảng Bạch mà bỏ qua cơ hội đuổi bắt Sách An. Khuất Đô từ chỗ vây giết hắn biến thành chân chính thả hổ về rừng.”
Cảnh ngộ của một người vĩnh viễn không thể tưởng tượng nổi, không chỉ là Lục Quảng Bạch, hay là Thẩm Trạch Xuyên, Tiêu Trì Dã, Diêu Ôn Ngọc thậm chí là rất nhiều người vô danh. Ông trời đưa cho mỗi người nan đề khác nhau, bò lên, sống tiếp, những người vốn bị vây trong cuộc đều đã thoát khỏi gông xiềng. Thời loạn mang ý nghĩa trật tự thiên hạ không còn tồn tại nữa, ai cũng có thể ở trong đó ra sức tung ra một kích. Có người vẫn thủ trong đổ nát, lại có người tiến quân mạnh mẽ phá cuộc.
Đây là thời đại của loạn thần tặc tử.
Sương mù ẩm ướt dày đặc, hạt mưa rơi xuống. Phí Thịnh che dù cho Thẩm Trạch Xuyên, bọn họ cưỡi ngựa trở về. Mùa thu của Tì Châu cuối cùng đã tới. Gió phất tay áo bào của Thẩm Trạch Xuyên, suýt nữa thổi đi khăn lam của y, lúc y đang nắm chặt khăn, lá bay đầy trời sượt qua người. Lá vàng khô xoay bay lên, bị mưa dập, rơi xuống bên chân Tiêu Trì Dã.
Cốt Tân giục ngựa trở về, vẫy vẫy tiểu kỳ, hô: “Đường cái phía trước bị sụp, chủ tử, chúng ta bị vây ở chỗ này rồi!”
Tiêu Trì Dã xoay người lên ngựa, Ô Tử Dư từ sau giục ngựa ra, đội mưa nói: “Binh mã của Triều Huy không tới, bên ngoài mười dặm chính là Đồ Đạt Long Kỳ. Kỵ binh của Cáp Sâm ở gần đấy!”
“Xe lương thực quá nặng, ” Đàm Đài Hổ lau nước mưa, “Trừ phi chúng ta vứt bỏ lương thực đi tắt, bằng không tối nay tất sẽ gặp phải kỵ binh của Cáp Sâm.”
“Vật tư nơi giao chiến không đủ, một khi đám lương thực này rơi trong tay Cáp Sâm, vương gia sẽ bị đánh vào thế yếu mất.” Thần Dương siết dây cương, rét cứng đến nỗi hai gò má đỏ lên, hắn nói, “Chúng ta có thể ở lại, nhưng chủ tử nhất định phải đi.”
Dựa theo quân lệnh mấy ngày trước đây, Tiêu Trì Dã từ đại cảnh đi vòng đến phía Bắc, phải đi qua đường cái Thường Trú doanh cung cấp vật tư cho Triều Huy trước, lại đi nơi giao chiến tiếp tế cho Tiêu Phương Húc. Bọn họ đã đến đây, vốn nên gặp được Liễu Dương tam đại doanh của Triều Huy tới tiếp ứng, thế nhưng Triều Huy chưa tới. Hôm nay mưa rào, Mãnh cũng không cách nào bay xa tra xét tình hình quân, Tiêu Trì Dã giống như bị bịt kín hai mắt.
Đôi mắt Tiêu Trì Dã bình tĩnh đến kinh người, mặc cho nước mưa chảy qua hai gò má, trong tiếng ồn ào hắn trầm giọng nói: “Quay hướng ngược lại, chúng ta đi Đồ Đạt Long Kỳ.”