Anh thực sự đã sắp đến cực hạn, anh biết. Thật lâu như vậy, từ lúc anh biết hối hận đến nay. Anh mãi vẫn chưa nhận được đáp án rõ ràng của Từ Lạc, dường như tất cả cố gắng lúc trước của mình toàn bộ đã vứt xuống nước sâu, mục tiêu cuối cùng của mình tất cả đều trở nên một bức tường chắn, trong lòng anh vô thức vang lên một thanh âm tàn khốc đang nói, “Từ Lạc sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
Hầu kết Diệp Thành không ngừng chuyển động mà để rượu kia trôi xuống dạ dày thật nhiều, anh không biết đã tu hết bao nhiều chai rồi, chỉ biết mình tửu lượng vô cùng tốt, nhưng đã ngà ngà có chút say.
Dù là vậy, anh vẫn có thể ý thức rằng, nếu anh không uống rượu nhiều vào, để làm tê dại đi chính khối óc mình, anh sợ bản thân lại làm ra điều gì đó quá đáng.
Anh sợ bản thân mình sau khi đau khổ đến cực hạn mà đánh mất lí trí, rồi vì muốn có được Từ Lạc mà sẽ liều lĩnh, không ngại ngần mà cưỡng ép xâm phạm thân thể của cô.
Anh tuyệt đối không thể làm như vậy, nếu làm thế, anh nhất định sẽ bị Từ Lạc phán quyết án tử hình.
Vậy cho nên, anh phải nhịn, nhịn đến nỗi đau đớn như bị chiên xèo xèo trong chảo mỡ, thì anh cũng phải nhịn.
Diệp Thành lảo đảo ngã ngồi trước cửa phòng Từ Lạc, dựa vào cửa phòng của cô, lại nốc vào đầy một miệng rượu, nuốt xuống, mắt vô thức nhìn lên trần nhà tối đen, khổ sở nói, “Vợ à, anh nhớ em, anh thật sự rất nhớ em, nhớ em nhiều lắm…..”
Diệp Thành nức lên một tiếng khiến cơ ngực phát đau, anh lại khản đặc nói, ” Vợ ơi, anh thật sự đã sai rồi, anh tại sao khi đó lại ngu ngốc như vậy chứ, tại sao ngu đến mức tự tay đẩy em ra khỏi cuộc đời anh…”
Diệp Thành ở bên ngoài, cứ thế vừa nốc rượu rồi lại lẩm bẩm, nói đến hồ đồ, nhưng anh không biết rằng, bên trong phòng kia, Từ Lạc cũng đang ngồi xụp xuống khổ sở dựa ở cửa, ngẩn hết cả người. Bởi vì từng câu nói của anh, cô đều nghe hết. 5 năm, 5 năm rồi, danh xưng vợ kia rốt cuộc cô cũng nghe thấy từ miệng Diệp Thành gọi cô liên tục….
Cứ vậy, thời gian chầm chậm trôi qua. Một ơt bên trong, một ở bên ngoài, một người ngồi nói, một người ngồi nghe.
Trong cửa, ngoài cửa. Một liều mạng muốn đi vào, một liều mạng khóa cửa để không còn tổn thương nữa.
Diệp Thành vẫn uống rượu vào họng, nói tiếp, “Vợ à, Lạc Lạc à, anh xin em đấy, em mở cửa được không? Anh từ nhỏ đến lớn, không có ai dạy anh cách thế nào để yêu một người cả, anh thấy ba anh dùng tiền và quyền lực thì đã giải quyết được vấn đề, thế nên anh cho rằng….anh cho rằng chỉ cần có tiền và có quyền, anh sẽ có thể có được tất cả. Anh nhớ lần đó lần đầu tiên gặp em, em đã đến ứng tuyển vị trí thư ký cấp cao, anh vẫn nhớ như in dáng vẻ của em, mặc gọn gàng sạch sẽ, nụ cười đó cũng sạch sẽ, em khi đó rất đẹp…..và rồi em thành vợ của anh..”
“….Anh…..anh nghĩ từ lúc đó trong lòng anh đã có em, nhưng anh lại vô cùng đáng chết mà không biết rằng, anh đã vô tình làm tổn thương em sâu sắc từ dạo đó. Anh cho rằng chỉ cần nắm quyền thế lớn nhất, anh liền có thể giữ em lại, anh thật sự không biết….yêu một người không phải chỉ là bên ngoài, mà là phải ở trong tim.”
Diệp Thành cứ thế liều mình mà đào bới lại, nhớ lại, nhớ đến dáng vẻ ôn nhu mở rộng nội tâm của Từ Lạc nằm sâu trong trí nhớ của mình, bất giác hai hốc mắt anh đỏ lên, cay xè…nghẹn ngào, “Lạc Lạc, anh biết, 5 năm kia, nhất định là lạnh nhất, dài dẵng nhất, em đau đớn 5 năm, chịue cùng cực tâm can dày vò vì thương tổn 5 năm, anh hiện tại…..hiện tại, có thể cảm nhận được cái cảm giác giống em khi đó rồi….”
Anh lại nức lên, “anh đã từng cho rằng, tình yêu của em là bình thường nhất, không có gì ấn tượng thu hút nhất, bởi vì anh ngu ngốc mà không cảm nhận được. Nhưng mà hiện giờ anh đã biết rồi, em giống như không khí của anh vậy.” Diệp Thành tự giễu cười cay đắng một tiếng, mùi rượu nồng nặc, nói tiếp, “em như khí ôxi vậy, bình thường đều không nhìn được, không sờ được nhưng vô tình nếu mất đi, sẽ đau khổ mà chết.”
Nước mắt từ trong hốc mắt của Diệp Thành rơi ra, trượt dài trên gò má, nó nóng ấm, nhưng ngay cả bản thân Diệp Thành cũng không nhận ta, anh lần đầu tiên đã khóc. “Anh yêu em, nhưng lâu như thế, anh mới phát hiện, em có phải thất vọng về anh lắm không?”
Diệp Thành hận không thể cho mình mấy cái đấm, thanh âm của anh mang theo tiếng khóc nghẹn ngào, “tất cả, đều là lỗi của anh, là do anh…nhưng mà Lạc Lạc à, nếu em vẫn còn một chút quan tâm anh, em có thể đáp lại anh không? Một chút thôi, chỉ một chút thôi là được rồi…!”
Bên trong cửa, vẫn là an tĩnh đến sợ hãi.
” Chỉ một câu thôi, được không? Em nói với anh đi, một câu thôi cũng được…..chỉ một câu thôi….nhé…”
Vẫn là không có âm thanh nào hồi đáp.
” Lạc Lạc….em…em….thật không muốn để ý đến anh nữa sao? Haha….” Anh cười nhưng nước mắt vẫn tuôn, “xem….ra…là anh đã yêu cầu quá xa vời rồi.”
Diệp Thành suy sụp chán nản, cầm chai rượu, tay kia lau đi nước mắt hối hận cũng như thất vọng, thân hình cường tráng hơi lung lay, đi về phía cửa phòng của mình.
Từ Lạc không muốn phản hồi với anh, anh còn làm gì được đây, anh cho dù lúc này đau khổ tột cùng, vô trợ đến chết, thì cũng là do chính bản thân anh tạo nghiệt, Diệp Thành cười khổ, cay đắng, nhắm mắt lại, quyết định rời khỏi, nhưng ngay lúc anh định rời đi, bước chân anh bỗng nhiên khựng lại.
“Cạch, cạch. “
Mắt Diệp Thành nhất thời mở to, trái tim đập lên cuồng loạn.
Anh nghe thấy tiếng Từ Lạc mở chốt cửa. một khắc đó, phát ra một tiếng vang vô cùng nhẹ nhàng….