Cứ giằng co như vậy nhưng chẳng ai giải thích được. Rột cuộc có ai giải thích được đây? Cậu muốn chứng minh cái gì? Chẳng phải An Tử Yến vẫn… vẫn luôn yêu cậu sao? Mạch Đinh đặt tay lên đầu gối An Tử Yến siết chặt: “Nếu không kiềm chế được thì làm em bị thương đi. Em nguyện bị thương thay anh”.
“Lại ăn nói vớ vẫn”.
“Không phải! Là thật đó”. An Tử Yến kéo Mạch Đinh vào lòng. Hắn nhìn mặt nước óng ánh bạc, yết hầu cử động lên xuống: “Xin lỗi. Nói em phiền gì đó. Có lẽ anh sẽ càng lúc càng khó khống chế bản thân. Nhưng chẳng lẽ anh lại muốn em lo lắng đề phòng khi ở cạnh anh? Muốn em để ý đến tâm trạng của anh mà nói chuyện, không dám nói lên cảm nhận của bản thân sao? Mạch Đinh, anh không bận tâm chuyện nhường ti vi cho em. Không phải như vậy”.
“Em…”.
“Nghe anh nói hết. Anh muốn hỏi thời gian này xa cách nhau em có tốt hơn không?”
Mạch Đinh lên tiếng: “Em không muốn”.
“Anh nói là nghe anh nói hết đã. Anh đã nghĩ rồi. Nhưng anh rất muốn nói với em. Chỉ nói với một mình em. Em nói anh xấu xa, ích kỷ cũng được. Tuỳ em. Nhưng có thế nào cũng không cho em rời đi. Mạch Đinh, đừng rời xa anh được không. Bất kể anh sẽ khiến em tổn thương”.
“Đây không phải câu nói xấu xa nhất mà em từng nghe. Cũng chẳng phải ích kỷ nhất. Đây là lời yêu cầu tuyệt vời nhất mà em từng nghe”. Mạch Đinh vùi đầu vào lòng An Tử Yến, hai tay nắm lấy áo hắn, nước mắt ướt đẩm lớp băng gạc. “Em thật thích nói mấy câu sến súa”. An Tử Yến đặt tay lên gáy Mạch Đinh.
“An Tử Yến”.
“Ừ”.
“Ông nội rồi cũng sẽ phải đi”. Mạch Đinh có thể cảm nhận được An Tử Yến dừng động tác. Mạch Đinh biết mình tham lam. Nếu khiến hắn buông ông nội, hắn sẽ chân chính biến thành An Tử Yến. Mạch Đinh không muốn nhìn thấy An Tử Yến bi thương của đêm hôm ấy thêm lần nữa: “Con người ta rồi sẽ phải chết. Ông nội không bỏ anh. Chẳng qua là ông bị bệnh. Chỉ có thể nằm ở bệnh viện chịu đựng cơn đau hành hạ. Anh có thể nhìn thấy khoảng thời gian đó ông đã đau như thế nào. Bây giờ ông đã gặp được bà nội. Có gì không tốt? Em biết em nói không hay, nhưng điều đó anh hẳn là hiểu hơn em”.
Giọng nói của An Tử Yến lại về chế độ lạnh băng như trước: “Anh rất hiểu. Nhưng em cho rằng, hiểu rồi thì có thể làm được gì?”. Mạch Đinh ngồi thẳng dậy, kéo cổ áo lau mặt. Khoé miệng Mạch Đinh cử động. Ánh ban mai dần kéo đến, lan toả sau lưng An Tử Yến tạo thành một vòng sáng. Mạch Đinh mỉm cười dưới vầng sáng cùng đôi mắt lấp lánh tuyệt đẹp. Cậu cảm thấy An Tử Yến toả sáng là có thật: “Người khác không làm được. Nhưng anh là An Tử Yến. Trong mắt em, anh là người hoàn hảo nhất. Ở đó hãy để bà nội chăm sóc ông. Ở đây, hãy để em chăm sóc anh. Nếu anh không làm được, vậy sau này ai chăm sóc em đây?”
Không khí sáng sớm ẩm ướt nhưng mát mẻ. Cơn gió nhẹ lướt ngang qua hai người. An Tử Yến lặng nhìn khuôn mặt vừa khóc vừa cười của Mạch Đinh. Hắn đưa tay kéo lấy cổ áo của cậu lại gần mình, hôn lên đôi môi cậu.
Kết thúc rồi sao? Mạch Đinh không cho là vậy. Cậu vẫn nhớ đến cơn ác mộng vừa qua. Hai người họ giống như đã đến điểm cuối và lại lần nữa trở về điểm bắt đầu.
– Hết chương 150 –