“Ta sẽ hạ lệnh cho Kinh Triệu Doãn tra rõ vụ án này, nhất định phải bắt được kẻ chủ mưu hạ độc thủ phía sau!” Vĩnh Ninh công chúa tức giận, bất bình nói.
Lí Vị Ương lắc lắc đầu, bắt được sao? Cho dù thật sự bắt được thì có thể làm gì, Đại Lịch dám mạo hiểm bắt An Quốc công chúa để trở mặt với Việt Tây không?. Mặc kệ từ ban đầu Kinh Triệu Doãn hiểu rõ mọi chuyện hay không thì đến cuối cùng cũng đều phải bỏ qua, đều phải chỉ hươu bảo ngựa, bởi vì hắn dù có công chính liêm minh đến đâu cũng không dám bắt giữ Việt Tây công chúa. Quan hệ của Đại Lịch và Nam Cương luôn trong thế giằng co rất cần Việt Tây ủng hộ… Diêu Trường Thanh là viên quan cương trực, nhưng hắn cũng biết phân biệt phải trái, biết điều gì là hệ trọng. Việc công chúa Việt Tây giết người chỉ là chuyện nhỏ, việc quốc gia dân chúng mới là chuyện lớn. Nếu thật sự điều tra đến cùng thì không những dễ sinh ra án oan, còn có thể làm cho án oan đó như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, mãi cho tới khi lớn đến mức không thể khống chế được nữa. Sự việc này không chỉ Lí Vị Ương biết mà Vĩnh Ninh công chúa cũng không ngốc, trong lòng nàng tất nhiên hiểu rõ, nếu không thì nàng cũng không hành động giống Thác Bạt Chân, lựa chọn tha thứ đối với hành vi kiêu ngạo của An Quốc công chúa dễ dàng như vậy. Cho nên Lí Vị Ương nói: “Công chúa, trước tiên vẫn nên giúp Đàm đại gia chữa bệnh đã.”
Trong nháy mắt Vĩnh Ninh công chúa ngây ra, nàng nhìn thoáng qua Lí Vị Ương, trong lòng thì lôi An Quốc công chúa ra mắng trăm ngàn lần. Bọn họ đều là con cháu hoàng thất, thân phận so với những kẻ khác đều cao quý vô cùng. Tuy Đại Lịch chẳng cường thịnh được như Việt Tây nhưng cũng không phải là một quốc gia nhỏ. Nếu như ngày xưa thì nàng đã sớm sai người bắt lấy An Quốc công chúa rồi. Nhưng tình hình hiện giờ lại vô cùng nhạy cảm, ngay cả phụ hoàng cũng phải nhường nhịn vài phần. Hơn nữa chỉ đưa ra giải thích cho tất cả hành vi của An Quốc công chúa là do bản tính kiêu căng, tùy hứng…
Hôm xảy ra sự việc ở hoa viên, khi trở về Cửu công chúa có đi cáo trạng, lúc đó còn tưởng hoàng đế sẽ giúp nàng lấy lại công đạo, mạnh tay giáo huấn An Quốc công chúa. Ai ngờ An Quốc chỉ tùy tiện giao một tên hộ vệ đã ngộ thương Cửu công chúa ra để làm kẻ chết thay, phụ hoàng cũng coi như không thấy, nhẫn nhịn cho qua. Vĩnh Ninh thấy tình trạng này thật lạ thường, cũng không thể hiểu nổi, lúc này đành thở dài, vẫy tay nói: “Các ngươi dẫn nàng đi xuống.” Bọn tỳ nữ liếc nhìn nhau rồi đỡ Đàm Vân đi xuống.
Vĩnh Ninh công chúa nhìn về phía Lí Vị Ương, nói: “Vị Ương, ngươi xem chuyện ngày hôm nay…”
Lí Vị Ương khẽ cười nói: “Công chúa, không phải ngài đã nói rồi sao, tất cả giao cho Kinh Triệu Doãn đại nhân đi, ta tin hắn sẽ mau chóng tìm ra hung thủ.” Việc này nàng không quan tâm, vì chẳng liên hệ gì tới nàng, hơn nữa nàng cũng không phải là đấng cứu thế để mà đi cứu những người đâu đâu. Đàm Vân và Mặc Nương, dù nàng muốn cứu cũng bất lực, vì nếu trêu chọc hoàng thất Việt Tây sẽ vô tình gây ra rất nhiều phiền toái cho Mẫn Đức. Bên trọng bên khinh, đương nhiên nàng phân biệt rất rõ ràng, chỉ cần An Quốc công chúa không động tới nàng thì nàng sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lí Vị Ương ra khỏi phủ công chúa, Bạch Chỉ và Triệu Nguyệt đang đứng bên cạnh xe ngựa chờ nàng, Triệu Nguyệt thấy nàng lên xe cũng theo sau lên xe.
Lí Vị Ương và Triệu Nguyệt liếc mắt nhìn nhau một cái, đăm chiêu hỏi: “Triệu Nguyệt, nếu huynh muội các ngươi liên thủ thì có thể nắm chắc phần thắng với nam tử mặt sẹo bên người An Quốc công chúa không?”
Triệu Nguyệt sửng sốt, không ngờ Lí Vị Ương lại hỏi vấn đề này, nhất thời không nói nên lời, sắc mặt hơi bệch ra.
Xe ngựa bắt đầu chạy về phía trước, sau khi rời biệt viện công chúa thì chạy hướng về phía đường lớn. Lí Vị Ương thấy nàng tỏ ra khó xử thì nói: “Ngươi không muốn nói thì thôi.”
Triệu Nguyệt lắc lắc đầu, cắn răng nói: “Nếu chỉ có mình hắn thì nô tì và đại ca hợp sức chắc là ngang tài ngang sức, nhưng nếu cả bốn kẻ đó cùng liên thủ lại thì khó mà nói được.”
Lí Vị Ương gật gật đầu, nói: “Như vậy đã tốt hơn nhiều so với ta tưởng tượng.” Nàng thấy trên mặt Triệu Nguyệt xuất hiện vẻ hổ thẹn, đang định an ủi vài câu thì chợt nghe phía sau xe bỗng có tiếng vó ngựa vang lên dồn dập. Trong nháy mắt, bốn kẻ cưỡi ngựa phía sau xe xông lên đằng trước, vây quanh xe ngựa. Một người trong đó cười ha ha, nói: “Nghe nói người ngồi trong xe là Cửu công chúa Đại Lịch, mau mau nhấc màn xe để gia nhìn xem!”
Lí Vị Ương ngẩn người, Triệu Nguyệt nâng một góc màn xe lên xem xét tình hình, sau đó đẩy Lí Vị Ương về phía sau người. Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng không ngờ toàn bộ hộ vệ Lí gia đã bị người ta đánh ngã xuống đất từ lúc nào mà nàng thậm chí chưa kịp phát hiện ra.
“Mau gọi công chúa các ngươi ra ngoài gặp ta.” Người nọ cao giọng cười nói.
Triệu Nguyệt ngẩng đầu nhìn đối phương, không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Lọt vào trong tầm mắt là một nam tử cực kì trẻ tuổi, trường bào hoa mỹ, diễm lệ như phượng hoàng, hắn có một khuôn mặt xinh đẹp không ngờ nổi, đôi mắt phượng, môi, rồi sống mũi, ngũ quan tuyệt mỹ đến mức không tìm ra được một chút khuyết điểm nào. Đây là một loại mị lực, là một loại tao nhã tuyệt thế siêu việt, không nằm ở giới tính hay dung mạo. Triệu Nguyệt đi theo Lí Vị Ương vốn đã nhìn quen tuấn nam mỹ nữ, nhưng ngoại trừ Lý Mẫn Đức tuấn mỹ tới nỗi không dám nhìn gần ra, nàng còn chưa gặp nam nhân nào xinh đẹp đến vậy. Tuy dung mạo Lí Mẫn Đức cũng tuyệt mỹ, nhưng tuyệt đối sẽ không khiến người khác liên tưởng đến nữ nhân, còn nam nhân trước mắt này lại cực kì âm nhu, cực kì hoa lệ, nếu cổ hắn không có hầu kết thì có lẽ ai cũng không thể tin hắn là một nam nhân.
Hắn hơi nghiêng đầu, vẻ tươi cười nở rộ trên mặt, đẹp tới kinh hãi lòng người, nhưng khóe miệng lại hàm chứa nghiền ngẫm, lộ ra ý đồ không tốt đẹp, có vẻ đẹp trộn lẫn giữa nam nhân và nữ nhân, nguy hiểm mà tà ác: “Chậc chậc, nha đầu kia nhìn cũng không tệ!”
Phía sau hắn có sáu gã hộ vệ mặc thanh y, trong đó cầm đầu là một người dáng vẻ lưng hùm vai gấu, do đứng bên người mỹ thiếu niên nên càng thêm xấu xí hơn. Hắn hăng hái đánh chửi những kẻ cản đường rồi tươi cười nịnh nọt: “Vương gia, ngài có muốn thuộc hạ trực tiếp đi lên xốc mành không?”
Hoa phục công tử cười nói: “Không cần không cần, chắc là Cửu công chúa sẽ rất vui vẻ muốn gặp mặt ta mới đúng!”
Triệu Nguyệt thấy hắn nói thế, trong lòng giận dữ, quát lớn: “Đây không phải là xe ngựa của Cửu công chúa, xin mời các hạ mau rời đi!” Nếu là bình thường thì nàng đã sớm phi thân lên đánh cho những kẻ này một trận, nhưng khi nàng nhìn thấy sáu gã hộ vệ mặc thanh y kia đứng yên không hề động đậy, nàng cẩn thận đánh giá thì phát hiện ra cả sáu kẻ tướng mạo xấu xí đó đều là cao thủ đứng đầu. Nàng có thể liều mạng với đối phương nhưng không thể để Lí Vị Ương rơi vào tình cảnh mạo hiểm.
Vị công tử kia xuống ngựa, cười nói: “Không phải là Cửu công chúa thì sao, không có vấn đề gì, ngồi trong xe ngựa sang trọng như vậy chắc vẫn là một tiểu mĩ nhân!. Ta nghe đồn nữ tử Đại Lịch đều là phong hoa độc đáo, mấy bữa nay ta cũng có chơi qua vài ả, đều là loại tùy ý cho người bóp nát, thật sự chán ngấy đi được, nha đầu đi theo hầu hạ còn xinh đẹp như thế thì chủ tử chắc cũng không kém, mau vén rèm lên để ta coi thử!”. Gã hộ vệ mặc thanh y chân chó nói: “Vương gia nói vậy, ngài có muốn ‘ngắt hoa’?” Tuấn mỹ công tử cười nói: “Chỉ sợ vị cô nương này không chịu.” Thanh y hộ vệ cười nói: “Có thuộc hạ ở đây, nếu Vương gia muốn nữ tử này chẳng phải còn dễ hơn lấy đồ trong túi?”
Triệu Nguyệt giận tím cả mặt, Lí Vị Ương lại thản nhiên nói: “Xốc mành lên cũng được nhưng chỉ sợ dung mạo của ta sẽ làm công tử thất vọng.”
Công tử mặc hoa phục hiển nhiên không tin, đôi tay tinh tế trắng nõn cầm quạt phe phẩy, khóe miệng khinh khỉnh, đôi mắt đẹp như nước, không nói gì cũng như hàm chứa ý cười, vừa có vẻ phong lưu lại thêm phần ngả ngớn chờ đợi Lí Vị Ương xốc lên mành xe.
Triệu Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua, ban đầu hơi chấn động nhưng sau đó tỉnh ngộ rồi cười nói: “Vậy xin mời công tử hãy xem kĩ một chút” Nói xong xốc hẳn màn xe lên, lộ ra dung mạo Lí Vị Ương ngồi trong xe ngựa.
Trong xe ngựa là một tiểu mĩ nhân dung mạo thanh tú, nhưng đáng tiếc không biết vì sao trên gương mặt tú lệ kia lại đầy vết rỗ khiến người xem cảm thấy thật là phá hoại phong cảnh. Hơn nữa còn có một vết rỗ lớn xuất hiện trên mí mắt tạo thành hình ảnh vô cùng xấu xí, quỷ dị. Công tử mặc hoa phục lắp bắp kinh hãi, sau đó thấy mành đột nhiên buông xuống. Triệu Nguyệt cao giọng nói: “Ngươi đã thấy dung mạo tiểu thư nhà ta, hiện giờ có thể để chúng ta đi chưa?”
Lúc này vị công tử kia và sáu hộ vệ vẫn còn đang trợn mắt há mồm, ngay cả nói chuyện đều quên. Công tử mặc hoa phục tức giận tát tên thanh y hộ vệ một bạt tai: “Mắt mũi ngươi để đi đâu mà tìm cho ta một người quái dị như thế, xấu xí vậy mà dám để ta thấy! Ngươi chê mạng mình quá dài sao?”
Gã thanh y hộ vệ lưng hùm vai gấu hoàn toàn ngây người, quỳ trên mặt đất run run: “Dạ, dạ, Vương gia tha mạng! Thuộc hạ sai rồi! Thuộc hạ biết tội!”
Triệu Nguyệt nhịn cười, nói: “Còn không cho chúng ta đi sao?”
Vị công tử mặc hoa phục vội phất phất tay như đang xua đuổi ruồi bọ: “Cút nhanh đi!”
Triệu Nguyệt âm thầm thở dài nhẹ nhõm, nàng biết hôm nay tiểu thư không muốn gặp phiền toái nên ra lệnh cho xa phu đánh ngựa: “Đi mau.”
Ai ngờ xe ngựa còn chưa đi được vài bước thì tên thanh y hộ vệ kia lại nỉ non than một câu: “Làm sao có thể sai được? Rõ ràng là chiếc xe ngựa này mà!”
Công tử mặc hoa phục nghe vậy cũng tỏ ra nghi ngờ nên lạnh lùng nói: “Đứng lại!” Trong lòng Triệu Nguyệt trầm xuống, thanh y hộ vệ lập tức bước lên, nàng rút trường kiếm ra nhưng chợt cảm giác có một đạo kình lực vô cùng cường đại như muốn bổ đôi trường kiếm của nàng ập tới nên không tự giác để hở thân trước, tên hộ vệ lưng hùm vai gấu dùng đôi tay như thiết chưởng dũng mãnh phang tới, thế như phá gió. Triệu Nguyệt cuống quít phi thân lên tránh né, từ trên xe ngựa bay xuống dưới, trong lúc đó một kẻ dùng trường kiếm, một kẻ tay không lăn xả vào nhau, đấu hơn hai mươi hiệp.
Triệu Nguyệt càng đấu càng thấy bất an, tên thanh y hộ vệ cũng bị hoảng sợ. Từ khi hắn đến Đại Lịch chưa hề gặp phải địch thủ, ai ngờ hôm nay đụng trúng Triệu Nguyệt, hơn nữa đó còn là một tiểu nha đầu vô danh, không chỉ không chiếm được chút thượng phong nào mà ngược lại dần dần còn bị nàng khắc chế. Triệu Nguyệt tính toán chuẩn thời cơ, phát ra tín hiệu cầu cứu lên không trung, hộ vệ mặc thanh y hơi ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu được nhưng vẫn không nói một chữ, nhanh chóng lên tiến công.
Vị công tử mặc hoa phục thấy hai người giằng co khó phân thắng bại, sắc mặt âm trầm, nhìn những người khác cười: “Các ngươi còn đứng đó làm gì?” Mấy kẻ kia nghe vậy lập tức phục hồi tinh thần, năm thanh trường kiếm cùng tiến lên, công kích Triệu Nguyệt.
Xoẹt ——
Triệu Nguyệt bị trường kiếm cắt qua quần áo, sau lưng cũng bị thương. Nàng cắn răng cố gắng ngăn cản mũi kiếm thứ hai đang xông tới, lại đối phó với đám người đang cuốn lấy mình từ bốn phía, không để bọn họ có cơ hội tới gần xe ngựa. Chính hành động liều chết của nàng khiến miệng vết thương sau lưng vỡ toác ra, máu chảy không ngừng. Nếu cứ tiếp tục thế này chắc chắn sẽ không cầm cự được lâu.
Tình hình trong kinh thành dạo này không được ổn định, nơi nơi đều tiến hành lùng bắt kẻ mưu hại Tưởng gia. Vì tránh nghi ngờ nên tất cả ám vệ đang bảo vệ Lí Vị Ương đều tạm thời bị thu hồi. Khi xuất môn cũng chỉ có thể phái hộ vệ của Lí phủ bảo hộ, nhưng cũng không ai lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì, vì ở kinh đô đâu có ai dám ngang nhiên cướp bóc, nhất là trên đường lớn. Hôm nay thật xui xẻo mới gặp phải lũ người này, chỉ cần nàng kiên trì thêm một lát, chủ tử và đại ca nhìn thấy tín hiệu, nhất định sẽ dẫn người tới cứu viện!. Triệu Nguyệt nghĩ thế, không chần chờ do dự thêm nữa, động tác càng mạnh mẽ, tàn nhẫn hơn. Tay trái vừa động đã chế trụ cổ tay của một hộ vệ, sau đó chợt nghe âm thanh răng rắc một tiếng, trong nháy mắt nàng đã bẻ gãy xương cổ tay của đối phương.
Lí Vị Ương vốn đã xốc mành lên từ lâu, nàng đang nhíu mày nhìn trận chiến, mặc dù trong đầu nàng có rất nhiều chủ ý khác nhau nhưng lại không thích hợp để sử dụng lúc này. Nếu kẻ chặn đường biết phân biệt phải trái thì nàng còn có thể đàm phán hoặc trả giá cùng đối phương, vì thân phận của nàng đặc thù, lại có tài nói khéo như rót mật, tuyệt đối nắm chắc cơ hội hóa hung thành cát; nhưng đám người đó lại rất kỳ lạ, không thể đoán được mục đích của họ!. Không, chờ một chút, nhìn tướng mạo của công tử trẻ tuổi kia, hơn nữa mấy tên thuộc hạ còn xưng hô hắn là Vương gia, chẳng lẽ là…
Tuy Triệu Nguyệt là cao thủ đứng đầu nhưng giờ gặp phải sáu gã hộ vệ võ công cao cường cùng tấn công nên không thể dễ dàng giành thắng lợi. Đột nhiên “phốc” một tiếng, vai trái của nàng sơ ý bị dính một chưởng, phát ra tiếng xương cốt gãy vụn, máu tươi dũng mãnh trào ra, nhỏ giọt trên mặt đất nhìn thấy ghê người.
Lí Vị Ương bất giác nắm chặt hai tay, mở to hai mắt chứng kiến màn này, hô lớn: “Dừng tay!”
Công tử mặc hoa phục đột nhiên nhìn nàng một cái, phe phẩy cây quạt, ung dung nói: “Ngươi là cái thá gì mà dám kêu ta dừng tay!”
Lí Vị Ương nhẹ nhàng lau sạch khuôn mặt, hiện ra dung mạo tú lệ như trước của nàng: “Ta là An Bình quận chúa, đúng là người mà ngươi muốn tìm.” Vừa rồi nàng dùng mè vừng rắc trên điểm tâm để bôi lên mặt, hiện giờ mới lộ ra dung nhan chân chính.
Vị công tử kia ngẩn ra, sau đó cười to, nói: “Như vậy thì sao? Nha đầu kia dám phản kháng, ta giết nàng trước rồi cướp ngươi đi cũng được.”
“Rắc!” Lại một thanh âm của xương cốt bị gãy vang lên, chân trái của Triệu Nguyệt bị người hung hăng đá một cước, nghe qua tựa như toàn bộ xương chân đều vỡ ra. Nàng quỳ trên mặt đất, giờ không đứng lên nổi, nhưng vẫn thẳng lưng điên cuồng vung kiếm, không cho đối phương có cơ hội chạy đi.
Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn, dường như sinh tử của Triệu Nguyệt không liên quan tới nàng, nhưng thanh âm nàng khi cất lên lạnh lẽo và tàn khốc gấp nhiều lần ngày xưa: “Yến Vương điện hạ, nếu ta nói mỗi vết thương trên người tỳ nữ của ta, ta sẽ bắt ngươi phải trả giá tương đương bằng bấy nhiêu mạng người của ngươi. Nếu nàng chết, ta sẽ cho Yến Vương điện hạ chôn cùng, ngươi có tin không?!”
Công tử mặc hoa phục nghe thấy nàng nói như vậy thì cất tiếng cười to. Hắn từng trải, tâm cơ thâm trầm, dĩ nhiên sẽ không tin Lí Vị Ương có khả năng làm được thế. Hắn tiếp tục cười thêm vài tiếng, nhìn về phía Lí Vị Ương nói: “Ngươi ——” hắn đang muốn nói, nếu ngươi làm được như vậy thì ta sẽ quỳ xuống dập đầu trước ngươi. Nhưng khi hắn chạm phải một đôi mắt lạnh lẽo như băng thì nhất thời câm miệng.
Trên đời này sao lại có người có ánh mắt như vậy, lạnh lẽo như băng, cứng rắn, không chút cảm tình. Cách nàng nói giống như đang trần thuật một chuyện chứ không phải uy hiếp hắn. Nàng nói cho hắn biết, nếu Triệu Nguyệt bị thương thêm một chỗ thì hộ vệ của hắn sẽ phải chết thêm một người, nếu Triệu Nguyệt chẳng may bị giết thì nàng sẽ giúp nha đầu kia báo thù, lấy tính mạng của Yến Vương chôn cùng.
Không, chờ một chút, nàng gọi hắn là Yến Vương! Như vậy nàng đã biết thân phận của hắn! Nguyên Dục hoàn toàn sửng sốt, hắn nhìn chằm chằm Lí Vị Ương. Nhưng đối phương vẫn bình tĩnh đối diện với hắn, ánh mắt lạnh lẽo như giếng cổ, không hề có một tia sợ hãi.
Theo tình báo mà hắn nhận được, chẳng qua Lí Vị Ương nịnh bợ mới được thái hậu ban cho vị trí quận chúa, nhưng không ngờ hôm nay bắt gặp ánh mắt lạnh băng của nàng lại khiến hắn cảm thấy đó không giống ánh mắt của một người sống sờ sờ, một chút sức sống cũng không có. Một thiếu nữ trẻ tuổi không nên có ánh mắt như thế, cho dù đám muội muội mắt cao hơn đầu của hắn, hay là ngay cả An Quốc công chúa vốn âm ngoan cũng không bao giờ lộ ra loại ánh mắt đáng sợ như vậy.
“Dừng tay!” Hắn nói theo bản năng. Sáu gã thanh y hộ vệ nhất thời dừng tay, lúc này Triệu Nguyệt đã bị thương nhiều chỗ, nhưng nàng vẫn miễn cưỡng cứng rắn đứng lên, cố gắng kéo lê chân bị thương trở lại cạnh xe ngựa. Nàng không còn khí lực để lên xe ngựa nữa, chỉ có thể dựa vào thân xe. Xa phu đã sợ tới mức run rẩy, không dám nói lời nào, mà hộ vệ Lí gia đã không biết chạy đi đâu mất.
Nguyên Dục nhìn chằm chằm Lí Vị Ương trong giây lát, không nói gì.
Thiếu nữ này nhìn có vẻ nhu nhược, nhưng cả người lại tản ra khí thế bức người y như kiếm đã rút khỏi vỏ. Trên khuôn mặt tú lệ của nàng không thấy chút sợ hãi nào, dường như bản thân không phải trong tuyệt cảnh bị người khác bức hiếp vậy.
Nàng thật sự rất cuồng vọng!. Nguyên Dục quan sát kỹ Lí Vị Ương, cho dù hắn yên lặng đánh giá nhưng không thể nghi ngờ rằng Lí Vị Ương đã để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc: đây là một thiếu nữ cao ngạo và vô cùng mạnh mẽ. Cho dù gặp phải tình cảnh xấu nhưng nàng cũng không thèm lùi bước, cũng không để bản thân rơi xuống thế hạ phong. Đương nhiên, cũng có một khả năng khác lý giải cho thái độ của nàng là: Lí Vị Ương chỉ là một kẻ tự cao, tự đại đến mức mù quáng. Tuy nhiên, Nguyên Dục cũng hiểu được khả năng này rất nhỏ. Chưa bao giờ có nữ tử nào lại có thể gây cho hắn áp lực lớn như Lí Vị Ương, khiến hắn hô hấp khó khăn. Theo bản năng hắn đánh vỡ không khí trầm mặc, lạnh lùng nói: “Người đâu! mang cả người và xe về.”
Lí Vị Ương buông mành xe xuống, thậm chí nàng không thèm hỏi một câu là đi chỗ nào. Nguyên Dục càng cảm thấy không thể đoán được tâm tư Lí Vị Ương, phất phất tay nói: “Đem cả ả tỳ nữ kia theo!” Sau đó đoàn người rời khỏi đường lớn, đi vào trong một rừng cây rồi rất nhanh biến mất không thấy đâu.
Đợi đến khi tới một khu trạch viện được giấu kín, Nguyên Dục mới phái người bỏ miếng khăn bịt mắt của đám người Triệu Nguyệt. Hắn khách khí mời Lí Vị Ương vào trong phòng rồi nhìn Lí Vị Ương chằm chằm, đánh giá từ trên xuống dưới, thái độ mang theo bảy phần khiêu khích, ba phần đề phòng.
Yến vương Việt Tây Nguyên Dục, từ nhỏ đã theo bên người Bùi hoàng hậu, thân phận địa vị cao quý hơn rất nhiều người khác, cho đến hôm nay, hắn đã được phong làm Yến Vương, nhưng hắn không hiểu, rõ ràng Lí Vị Ương bị hắn bắt được lại vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh như thế.
“Ngươi không lo lắng sao?”
“Đương nhiên là ta lo lắng.” Lí Vị Ương nhàn nhạt nói, câu trả lời này làm Nguyên Dục lộ ra vẻ thất vọng trong nháy mắt. Hắn còn tưởng nhất định Lí Vị Ương sẽ nói điều gì đó kinh thiên động địa hoặc là quật cường, thế mà chẳng ngờ được, hoá ra nàng cũng chỉ là cái dạng này, vừa bị mình dọa dẫm một chút đã ngoan ngoãn mở miệng, hơn nữa còn không có ý chống cự. Lí Vị Ương lại thong dong nói tiếp: “Không biết khi nào ta mới có thể nhìn thấy đầu của sáu tên hộ vệ bên cạnh ngươi?”
Nguyên Dục tỏ ra không hiểu, hỏi một câu theo bản năng : “Ngươi nói cái gì?” Với thân phận của hắn lại đi nói lời này khiến ngay cả hắn cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng. Hắn đành phải nhẹ nhàng ho khan một tiếng, che giấu xấu hổ.
Lí Vị Ương lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nói: “Yến Vương và An Quốc công chúa đều là khách quý của Đại Lịch, được bệ hạ mời đến để kết giao bang. Nhưng ngươi lại động thủ bắt cóc An Bình quận chúa, thậm chí còn đánh trọng thương hộ vệ của ta, hành động này rõ ràng thể hiện Việt Tây muốn khiêu chiến với Đại Lịch, thậm chí không thèm che giấu âm mưu và dã tâm của mình. Như vậy lần này các ngươi đến kinh đô, bề ngoài lấy lý do kết minh nhưng thực chất là âm thầm muốn cấu kết với Nam Cương, mục đích phá hoại giang sơn và giết hại dân chúng Đại Lịch!”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ta chỉ muốn mời ngươi làm khách thôi.”
Chụp mũ tội lỗi nặng nề như vậy lên đầu Nguyên Dục quả thật làm hắn thừa nhận không dậy nổi, Lí Vị Ương lại nói: “Đầu tiên là An Quốc công chúa nhục nhã công chúa nước ta, hành động này đủ để thấy nàng ta không biết nặng nhẹ, không hiểu quy củ!. Nhưng nể tình kết minh sắp tới, nàng đã chủ động giao người ra làm con tốt thí mạng, bệ hạ cũng tạm thời tha thứ cho sự cuồng vọng của nàng. Rồi nàng ta lại phái người giết chết Mặc Nương, mưu hại Đàm Vân, do chúng ta không có chứng cớ, cũng không bắt tại trận được nên cũng coi như bỏ qua không đề cập tới!. Nhưng hôm nay ta bị bắt cóc ngay giữa đường lớn, tỳ nữ hầu hạ vì bảo hộ ta mà phải liều chết đến cùng, việc này tất cả hộ vệ Lí phủ đi theo đều thấy, không phải do ta đặt điều. Nếu ta không thể bình an trở về, nhất định Lí thừa tướng cha ta sẽ giúp ta và Lí gia đòi lại danh dự, đi náo loạn trên điện kim loan tìm công bằng.
Chụp mũ tội lỗi nặng nề như vậy lên đầu Nguyên Dục quả thật làm hắn thừa nhận không dậy nổi, Lí Vị Ương lại nói: “Đầu tiên là An Quốc công chúa nhục nhã công chúa nước ta, hành động này đủ để thấy nàng ta không biết nặng nhẹ, không hiểu quy củ!. Nhưng nể tình kết minh sắp tới, nàng đã chủ động giao người ra làm con tốt thí mạng, bệ hạ cũng tạm thời tha thứ cho sự cuồng vọng của nàng. Rồi nàng ta lại phái người giết chết Mặc Nương, mưu hại Đàm Vân, do chúng ta không có chứng cớ, cũng không bắt tại trận được nên cũng coi như bỏ qua không đề cập tới!. Nhưng hôm nay ta bị bắt cóc ngay giữa đường lớn, tỳ nữ hầu hạ vì bảo hộ ta mà phải liều chết đến cùng, việc này tất cả hộ vệ Lí phủ đi theo đều thấy, không phải do ta đặt điều. Nếu ta không thể bình an trở về, nhất định Lí thừa tướng cha ta sẽ giúp ta và Lí gia đòi lại danh dự, đi náo loạn trên điện kim loan tìm công bằng, đến lúc đó danh tiếng ác ôn của Yến Vương sẽ đồn khắp thiên hạ.”
“Ta —— Lí Vị Ương, ngươi không được nói năng bậy bạ, ta phụng chỉ hoàng đế Việt Tây tới để kết minh cùng Đại Lịch, ta cấu kết với Nam Cương bao giờ?” Đúng, thực ra hắn bắt Lí Vị Ương đến là có mục đích khác, nhưng việc hoàng đế Việt Tây phái hắn đến là để liên minh, vô cùng xác thực, chuyện này không hề giả dối.
Mấy ngày trước đó hoàng đế Việt Tây còn phái hẳn Tiêu Chính – vốn là một vị quan chuyên trách việc đàm phán đến, hơn nữa người này tính tình đoan chính ngay thẳng, có uy danh rất lớn. Hiện tại, hắn đang cùng với Lí Tiêu Nhiên bàn bạc điều kiện và ký kết hòa ước kết minh. Điều này chứng minh người Việt Tây rất coi trọng mối quan hệ bang giao giữa hai nước. Hơn nữa, không phải chỉ có Đại Lịch mới cần bọn họ mà bọn họ cũng cần Đại Lịch trợ giúp. Bởi vì, mục đích của Đại Lịch khi kết minh là để phòng Nam Cương quấy rầy, còn Việt Tây lại có âm mưu ngầm thôn tính toàn bộ Nam Cương. Trong lúc bọn họ muốn đối phó Nam Cương thì dĩ nhiên hi vọng Đại Lịch có thể trở thành bạn bè, sau đó hai quốc gia có thể cùng chia sẻ ích lợi, cùng hưởng chung thành quả của cuộc chiến này.
Chẳng qua An Quốc công chúa đi theo sứ giả Việt Tây đến Đại Lịch tham quan du lịch… còn Yến Vương điện hạ, bề ngoài là sứ giả Việt Tây nhưng thực chất hắn tới đây có mục đích khác, kẻ đứng sau giật dây hắn chẳng ai khác ngoài Bùi hậu Việt Tây. Trong thời gian ngắn mà Lí Vị Ương đã lắp ráp mọi chi tiết tạo thành một câu chuyện hoàn chỉnh được. Do mục đích lần này của Bùi hoàng hậu không thể cho ai biết, nên Yến vương mới phải dùng phương thức tiêu cực mời nàng đến. Nhưng chuyện này chỉ có thể tiến hành trong bí mật, nếu chẳng may để lộ ra ngoài thì không những Yến Vương chịu tội mà Bùi hoàng hậu cũng sẽ bị liên đới với tội danh gây trở ngại cho việc kết minh, hại nước hại dân.
“Ngươi ——” Nguyên Dục giật mình, trừng mắt Lí Vị Ương. Hắn mới là kẻ bắt người đến mà còn chưa kịp lên tiếng, thế mà nàng lại dám đe dọa hắn trước tiên, “Nếu việc này truyền ra ngoài, sự trong sạch của ngươi sẽ bị hủy, ngươi dám công khai sao?”
Lí Vị Ương đột nhiên nhẹ giọng cười rộ lên, vẻ tươi cười tràn ngập ác ý, nàng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của Nguyên Dục, cười lạnh nói: “Trong sạch sao? Cái thứ chó má đó thì là gì! Yến Vương điện hạ, ngươi biết Lí Vị Ương ta là loại người nào không?. Ngươi có biết nguyên nhân vì sao đến tuổi này ta còn không xuất giá không ?. Chưa tìm hiểu rõ tình hình mà cũng dám làm việc bộp chộp như thế, đúng là ngươi quá ngu xuẩn.”
Sắc mặt Nguyên Dục lúc xanh lúc trắng, gần như không thể nói nên lời —— Lí Vị Ương là loại người nào, làm sao hắn biết được!. Bởi vì cho tới giờ hắn còn không coi nữ tử này ra gì, chẳng qua nàng chỉ là một cô gái yếu ớt, mặc dù tình báo cho thấy nàng có nhiều điểm khả nghi, tính tình cứng cỏi nhưng hắn chưa bao giờ tin tưởng. Bây giờ hắn mới nhận ra mình đã vớ phải một củ khoai lang nóng phỏng tay!
Hắn bắt Lí Vị Ương là có mục đích riêng, nhưng cũng không dám giết nàng, nếu Lí gia thật sự truyền chuyện này ra ngoài thì hắn sẽ biến thành kẻ tội đồ phá hoại kết minh giữa Đại Lịch và Việt Tây. Khi ấy dù có Bùi hậu che chở thì phụ hoàng với đám lão thần cố chấp ở Việt Tây cũng sẽ ăn sống nuốt tươi hắn..
Lí Vị Ương, ngươi thật là đáng chết!
Hắn vừa nghĩ đến đây, trên khuôn mặt liền tươi cười: “Quận chúa, ta chỉ mời ngươi đến làm khách, sao lại nói thành bắt cóc, ngươi cần gì phải dùng thanh danh của mình để vu oan hãm hại ta.”
Lí Vị Ương liếc nhìn hắn một cái, nói: “Nếu thật là vậy thì ngươi giết hết sáu tên hộ vệ rồi chúng ta tiếp tục nói.”