Tao không trách họ, ít nhiều cũng nhờ họ mà tao còn có thể sống đến bây giờ, tao rất cảm kích họ.
Nhưng tao hận cha mẹ ruột của mình, tại sao họ lại sinh ra tao, tại sao họ lại khiến tao chịu nhiều đau khổ như vậy, mỗi một lần trị bệnh bằng hoá chất, tao đều cảm thấy như cào ra xương, từng giây từng phút tưởng chừng như sắp chết, bọn họ biết rõ bản thân bị bệnh, nhưng tại sao lại còn hại đời sau?
Cuối cùng còn đem tao ném ở cổng cô nhi viện, bọn họ rõ ràng cũng biết sẽ di truyền, lúc đó tao liền nghĩ sau này mình sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy, tao không muốn con mình phải trải qua những nỗi đau này, tao thà rằng nó không được sinh ra.”
Hệ thống nhất thời không biết nên an ủi cậu thế nào.
“Thế giới này quá tươi đẹp, tao vẫn luôn liều mạng để sống sót, bởi vì nó đáng giá, tao may mắn có thể trói buộc với hệ thống, nhưng liệu con của tao có thể có được hệ thống thứ hai không?”
Nếu lại để chuyện này xảy ra trên người con của mình, mình chắc chắn sẽ hỏng mất.
Nhưng trà xanh kia lại rất thích trẻ con, bắt đầu từ Kỳ Quan Ngạn, hắn vẫn luôn muốn có một đứa trẻ, nếu lặng lẽ bỏ đứa bé đi, sẽ không công bằng với hắn.
“Thực ra, tôi không nghĩ Bạc Tư Ngự lại để chuyện như vậy xảy ra, mặc dù tên gia hoả này là một tên sắc phê, cũng thực trà xanh, nhưng hắn rất có trách nhiệm, hắn yêu cậu.”
Hệ thống cảm thấy, hiện tại ký chủ cần một chỗ để dựa vào, nhưng bản thân nó lại không thể cho được.
Mạc Chi Dương cứng họng, “Mày là đang khen hắn hay là đang mắng hắn?”
“Thân xác bất hạnh kia của cậu đã chết, hiện tại cậu là một Omega, là thân thể mới tinh, loại chuyện này sẽ không xảy ra, đừng lo lắng.”
Tuy nói như vậy, nhưng chuyện đó đối với ký chủ mà nói chắc chắn là bóng ma tâm lý, nếu có thể vượt qua được thì thôi, còn nếu không vượt qua được thì phải thúc giục cậu phá bỏ đứa bé càng sớm càng tốt.
Nếu không phá ngay trong tháng đầu tiên sẽ không tốt cho cơ thể.
“Cậu có thấy Mạc Chi Dương ở đâu không?” Bạc Tư Ngự lục soát toàn bộ khu ký túc xá, nhưng lại không thấy một bóng người, sau đó liền đi đến khu dạy học, cuối cùng tìm kiếm toàn trường, nhưng vẫn không thấy người đâu.
Điện thoại cũng trực tiếp tắt máy, trong lòng lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, người đã không thấy tăm hơi.
Tìm không thấy, vì vậy đành phải thông tri cho Lý thượng tướng, kêu ông ta đi tìm.
Tiểu mập mạp là học sinh ngoại trú, buổi sáng định đi học, nhưng vừa mở cửa đã thấy Mạc Chi Dương vậy mà đang ngủ trước cửa nhà mình, cậu ta sợ tới mức vội vàng gọi người dậy, “Cậu, cậu ở đây làm gì vậy?”
“Hả?” Mạc Chi Dương dụi dụi mắt, vừa mới tỉnh dậy còn chưa kịp định thần, một lát sau mới nhìn thấy tiểu mập mạp trước mặt, “Tôi, tôi nhớ tới nhà của cậu ở đây.”
Ngày hôm qua không nhà để về, nhờ hệ thống hack vào cơ sở dữ liệu của trường học, mới có thể tìm ra địa chỉ nhà của tiểu mập mạp.
Thấy cậu như vậy, tiểu mập mạp vội vàng đem người đỡ dậy, cúi người giúp vỗ tro bụi trên người dính trên người cậu, “Cậu nhìn cậu xem, tới cũng không gõ cửa, cứ như thế mà ngủ ở bên ngoài, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?”
Cậu là một Omega nha, tuy rằng với giá trị vũ lực của cậu chắc hẳn cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng mà không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Mạc Chi Dương theo tiểu mập mạp đi vào, ba gian phòng không lớn, nhưng lại phi thường ấm áp.
“Ba mẹ tớ về nhà bà ngoại rồi, hai tháng sau mới trở về, cậu có thể ở trong phòng khách, cậu ăn cơm chưa?” Tiểu mập mạp rất nhiệt tình, dù sao cậu là bạn của anh Khương, cũng là bạn tốt của mình.
Sờ sờ bụng, Mạc Chi Dương lắc đầu, “Chưa ăn, ngày hôm qua cũng không ăn cơm chiều.”
“Nhà tớ vừa vặn còn chút cháo, ăn với chút dưa muối cũng được đó.” Tiểu mập mạp bưng một nửa nồi cháo trắng tới, cùng một đĩa dưa muối nhỏ và đậu phộng, “Mau ăn đi, đừng khách sáo.”
Mạc Chi Dương uống hết một bát cháo ấm rồi mới có tâm tình nói chuyện với tiểu mập mạp, “Gần đây tớ* không đi học, nhờ cậu xin phép lão sư một chút.”
(*) DD ăn ké xong thì thân thiết hơn một chút nên tui đổi xưng hô của MCD vs TMM nha????????
“Sao vậy?” Tiểu mập mạp còn có chút kỳ quái, đột nhiên lại không đi học, thật đáng tiếc a.
Nếu đi học nhất định sẽ gặp Bạc Tư Ngự, cậu còn chưa biết nên đối mặt với hắn thế nào, đứa nhỏ này không biết có nên giữ lại hay không.
Nếu thật sự không giữ, vậy nhất định phải lặng lẽ phá bỏ, không cần phải nói cho Bạc Tư Ngự biết, nếu không hắn sẽ rất buồn, vậy liền giả vờ như không có thai, cho nên bây giờ không muốn thấy hắn.
“Tớ ở đây mấy ngày được không? Tớ có thể đưa tiền cho cậu.” Lúc này dù đi đâu cũng sẽ bị Bạc Tư Ngự bắt được, vẫn nên ở lại chỗ này của tiểu mập mạp cho an toàn.
Nghe thấy từ tiền, tiểu mập mạp vội xua tay, “Không cần, không cần, cậu ở lại đi, mấy ngày nay tớ ở một mình cũng rất nhàm chán, nhưng mà, tớ có nên nói cho anh Khương biết cậu ở đây không?”
“Không được, trong trường đừng nói cho ai biết, vậy đi, cậu cũng không cần xin nghỉ giúp tớ đâu, cứ như vậy đi.” Mạc Chi Dương biết thủ đoạn của Bạc Tư Ngự.
Nếu như tiểu mập mạp xin nghỉ phép giúp cậu, hắn nhất định sẽ tìm tới đây, đến lúc đó cũng không giải thích được.
Bạc Tư Ngự lục tung trường học, cũng chỉ thấy bóng dáng đi ra ngoài của cậu, sau đó gọi điện cho giám sát những con phố khác, cũng không thấy bóng dáng đâu, căn bản không biết người đi đâu.
Tìm kiếm từng con phố, chỉ sợ bỏ lỡ, người đều tìm đến phát điên rồi.
Đã nghi ngờ rằng có phải bị bắt cóc hay không, bắt đầu điều tra các băng nhóm của câu lạc bộ anh em xung quanh, để xem có ai bắt cóc Dương Dương không.
“Nguyên soái đại nhân, đã mấy ngày rồi ngài chưa chợp mắt, nếu không ngài đi nghỉ ngơi một chút, chúng ta sẽ nhìn giúp?” Lý thượng tướng có chút lo lắng, hắn đã nhìn một đống camera giám sát này mấy lần rồi.
Nhưng Nguyên soái đại nhân, vẫn như vậy, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng cái gì cũng không có.
Có lẽ mấy ngày nay lo lắng quá, râu đã mọc dài ra, hai mí mắt xanh đen, trông bộ dạng rất tiều tụy, “Không tìm thấy em ấy thì làm sao mà ngủ được.”
Mấy ngày nay tiểu mập mạp thật không thể tin được, thân hình nhỏ bé như vậy một ngày có thể ăn năm bát cơm, không tính canh, sau này nếu ai cưới cậu nhất định sẽ bị ăn đến nghèo.
Lật tung cả thành phố nhưng vẫn không tìm thấy người, Tiêu Nghị chuẩn bị đính hôn, chị gái đã mất từ lâu, Bạc Tư Ngự chỉ có thể tranh thủ thời gian đến dự lễ đính hôn của trước.
“Cậu có chắc là muốn phá bỏ nó không?”
Mạc Chi Dương đứng ở cửa phòng khám, gắt gao nắm chặt góc áo trong tay, “Tao không biết.” Tay lại đè lên bụng của mình, có cảm giác hoảng sợ vô cớ.
Loại cảm giác này, so với lần đầu tiên làm nhiệm vụ còn khẩn trương sợ hãi hơn.
Ở đây có rất ít người, rốt cuộc không có Omega nào lại vô duyên vô cớ giết chính đứa con của mình.
Loa thông báo đột nhiên kêu tên cậu, “Mạc Chi Dương.”
“Khốn kiếp!” Mạc Chi Dương đột nhiên đứng lên, quay đầu đi về phía lối ra ở hành lang, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé xác ai đó, “Chết tiệt, lát nữa tao muốn đánh hắn một trận!”