Vừa nhìn lá thư này đã biết nhất định xuất phát từ trong cung, Ninh Vân Tấn có chút hiếu kỳ là tại sao Văn Chân lại đưa thư đến, nhưng sau khi hắn đọc hết nội dung phía trên, mi tâm lại nhăn lại.
Hóa ra thư này căn bản không phải Văn Chân tự tay viết, mà là Lý Đức Minh sai người đưa tới, bên trong nhắc tới Hoàng thượng từ trong tháng chín từ Nhiệt Hà trở về kinh sau đó đã bắt đầu sốt cao không lùi, hơn nữa Thái y còn chưa tra ra nguyên nhân. Phong thư này chính là Văn Chân sốt cao vào ngày thứ ba viết, Lý Đức Minh sai kỵ sĩ một đường đưa đến trong tay hai người, ngoại trừ khiến bọn họ mau trở lại kinh thành, càng muốn để hai người bọn họ chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Ninh Vân Tấn làm sao cũng không tin tiểu cường như Văn Chân sẽ bệnh không dậy nổi, lại nói người nọ cũng không giống như người đoản mệnh, ít nhất đời trước mình chết, hắn cũng còn sống đến khỏe mạnh. Bởi vậy hắn tuy rằng trong lòng cũng có chút lo lắng, nhưng mà còn chưa đạt tới trình độ mất đi lãnh tĩnh.
Hắn có thể bình tĩnh, nhưng có người lại bình tĩnh không nổi. Chỉ thấy cửa phòng Ninh Vân Tấn bị rầm một tiếng đẩy ra, Hồng Minh thần tình vội vàng mà nắm lá thư trong tay, đóng cửa lại hỏi, “Ngươi cũng biết phụ hoàng đã xảy ra chuyện?”
Ninh Vân Tấn phất phất tờ giấy trong tay, “Mới vừa xem xong thư mới biết được. Thái tử điện hạ hãy thả lỏng, Hoàng thượng cát nhân thiên tướng, không có việc gì!”
Hắn nói mấy câu không mặn không nhạt này Hồng Minh nào khả năng tiếp thu, “Không được, Cô không thể cứ ở chỗ này chờ tin, chúng ta thu thập một chút, khoái mã hồi kinh!”
“Thái tử xin bình tĩnh.” Nhìn tấm lòng Hồng Minh, Ninh Vân Tấn nhíu mày nói, “Hiện giờ thư này đã là tin của hai mươi ngày trước, còn không biết chuyện có biến hóa gì. Không nói trước chúng ta đến Lưỡng Quảng còn chưa có xem xét, nếu như chuyện công vụ cũng chưa làm xong đã trở về, thế tất phải rơi vào miệng lưỡi. Cho dù phải đi về chúng ta cũng không thể vội vội vàng vàng, nếu lộ hành tung, đây chính là phiền toái lớn.”
“Lúc này nào còn có thể quản những chuyện đó!” Hồng Minh không kiên nhẫn mà nói, tuy rằng lúc trước là hắn nói tiến vào Quảng Đông trực tiếp bắt đầu tra từ Quảng Châu, miễn cho đả thảo kinh xà, nhưng chuyện công vụ là chuyện nhỏ, mình nếu trở về chậm…Thấy Ninh Vân Tấn vẫn là bộ dáng lãnh tĩnh mười phần, hắn nhịn không được hỏi, “Thanh Dương ngươi là xảy ra chuyện gì? Chăm lo cho an nguy của mình liền lại đối với phụ hoàng chẳng quan tâm, cứ cho ngươi trước khi xuất cung cùng phụ hoàng tranh cãi mâu thuẫn gì đó, nhưng hắn chẳng những là Hoàng thượng, càng là người thân mật nhất của ngươi, ngươi lãnh đạm như vậy cũng quá khiến người tâm lạnh rồi!?”
Đối với chất vấn của hắn Ninh Vân Tấn không lời gì để nói mười phần, chỉ lo lợi ích sao? Nếu không phải quan tâm đế vị, người này cũng sẽ không vội vã như vậy đi!
Ở niên đại không có xe lửa máy bay, lại không có khả năng một ngày đã chạy tới Bắc kinh, cho dù hai người hiện tại xuất phát, chờ đến trong kinh cũng đã trần ai lạc định. Lúc này Ninh Vân Tấn chỉ có thể đem tin tưởng thành lập tại trọng sinh của mình đã tính cải biến rất nhiều chuyện, nhưng cũng có thể sẽ không giảm bớt sống thọ của Văn Chân —— dù sao hai người song tu lâu như vậy, mình trước khi xuất cung đã cùng Thanh Dương Tử không sai biệt lắm kẹt ở chỗ cửa thăng lên đại tông sư, nào dễ dàng chết rụng được!?
Hồng Minh nào biết suy tính của hắn, thấy hắn vẫn là thờ ơ, nhịn không được dậm chân, nói thẳng, “Ngươi thích đi hay không, dù sao Cô lập tức muốn khởi hành.” Nói xong hắn xoay người liền chuẩn bị rời phòng Ninh Vân Tấn.
Hắn còn chưa bước ra cửa, đã thấy Diệp Hải đầu đầy mồ hôi mà tiến vào, thấy Hồng Minh hắn sợ run một chút, vội vàng hành lễ, sốt ruột mà nói, “Thái tử điện hạ, Công tử không tốt, bên ngoài đã xảy ra chuyện!”
Ở chung thời gian lâu như vậy Hồng Minh vẫn biết trường tùy bên người Ninh Vân Tấn là một người ổn trọng, có thể làm cho hắn thất sắc nhất định là đại sự, cho dù mình cũng lòng nóng như lửa đốt, cũng chỉ tiện hỏi một câu, “Chuyện gì?”
“Hồi bẩm Thái tử, một đám loạn dân tụ tập ở nha môn tuần phủ, yêu cầu đòi một công đạo.” Diệp Hải hồi đáp.
Vừa nghe là chuyện dân chúng tụ tập Ninh Vân Tấn liền đau đầu, việc này vô luận là ở niên đại nào đều là chuyện lớn, hắn hỏi, “Công đạo gì, ngươi nói kỹ càng tỉ mỉ chút.”
Diệp Hải gật đầu, hắn trước khi đến cũng đã chỉnh lý tốt tin mình nghe được, bởi vậy mồm miệng lanh lợi mười phần mà nói, “Loạn dân tụ tập ở nha môn tuần phủ đều là từ phủ Lôi Châu tới, bọn họ muốn cáo trạng tri huyện huyện Hải Khang. Tiểu nhân hỏi vài người, bọn họ nói lần này thời điểm thu bạc đinh (nhân khẩu), có hơn trăm người tụ tập tập cản lại gây trở ngại phân đinh, càng là không nộp hẳn là phải trả lương cho kho thường bình, tri huyện không nghe dân chúng giải thích, liền để nha dịch thủ thành bắt người, dân chúng hốt hoảng mà chạy trong đó có hơn mười người thương vong.”
Số lượng lớn như thế đã xem như một vụ án nặng, mình nếu ở trong này nếu không quan tâm, trở lại kinh khẳng định sẽ bị chỉ trích. Càng làm cho Hồng Minh đau đầu chính là, nếu hắn nhớ không lầm, tri huyện này hình như là môn nhân của mình, hiếu kính cho mình. Hắn hỏi, “Ngươi có biết vì sao những người đó muốn gây trở ngại phân đinh không? Nếu Cô nhớ không lầm, giao bạc đinh đối với bọn họ chỉ có chỗ tốt mà thôi. Lương thực kho thường bình nếu là bọn họ vay mượn, có mượn có trả cũng là thiên kinh nghĩa địa mà?”
Diệp Hải mờ mịt mà lắc đầu, “Việc này tiểu nhân cũng không biết! Bọn họ chỉ nói qua vài ngày nữa, nháo chuyện cũng là chết, không nháo cũng là chết, còn không bằng đi theo vật lộn một lần.”
Ninh Vân Tấn sờ cằm, trong đầu nhớ lại tin về phủ Lôi Châu. Cái gọi là phủ Lôi Châu chính là bán đảo Lôi Châu, huyện Hải Khang chính là nơi châu phủ ở, theo lý thuyết là không nên vì bạc đinh nháo chuyện lớn như vậy.
Nhưng mà nhắc tới Lôi Châu, Ninh Vân Tấn cũng không khỏi nhớ đến khí hậu nơi đó. Đó là một nơi mà xuân hạn nghiêm trọng kiều kiện thủy lợi cực kỳ kém, hơn nữa thuộc khu gió bão, vào đời sau chỉ cần nghe nhiều tin chung quy có thể nghe thấy tin gió bão đổ bộ nơi đó, nếu như nói toàn bộ Quảng Đông chỗ nào không thích hợp gieo trồng nhất, không thể nghi ngờ chính là khu này.
Hắn nghĩ nghĩ hỏi, “Có người đề cập qua năm này có gió bão lớn hủy ruộng tốt không?”
“Có có có, Công tử ngươi thật sự là thần.” Diệp Hải vội vàng gật đầu, “Bọn họ nói năm nay không biết vì sao gió bão đặc biệt nhiều, không ít người trồng lương thực đều bị hủy, cho dù gieo tiếp cũng không kịp, ngay cả cơm ăn cũng không đủ no, bọn họ còn phải trả vay giao bạc đinh, cản bản lấy không ra tiền.”
Ninh Vân Tấn vừa nghe đã cảm thấy việc này sau lưng khẳng định có miêu nị, hai chuyện này đều là hai người bọn họ phải xen vào, hắn quay đầu nhìn phía Hồng Minh, nhún vai nói, “Thái tử điện hạ, xem ra chúng ta phải trước xử lý xong chuyện này mới có thể về kinh!”
Hồng Minh cho dù lòng tràn đầy không tình nguyện, cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.