“Tôi… Cô ta ăn nhiều quá, tôi chi nhiều lời vài câu.””Cô ăn no rừng mo à? Đây là hôn lễ hai nhà Có
Hứa, cô ấy là người nhà họ Hứa, ăn đổ ăn của nhà minh, liên quan đến cô?” “Tôi…” Trình Anh bị chặn họng không còn lời nào để nói.
Thẩm Thanh cũng lười cùng cô ta nói lời vô ích, nhìn về phía mọi người: “Các cô cũng nói xem, trước khi con gái của tôi đẩy cô ta, đã xảy ra chuyện gì? Từng câu từng chữ, tôi muốn nghe lời thật lòng?”
Lời này mỗi một chữ, lạnh lùng không gi sánh được.
Bữa tiệc náo nhiệt sôi nổi, lúc này tựa như đông cứng lại vài phần.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không dám giấu diễm, không thể làm gì khác hơn là đem lời vừa nói lắp lại một lần.
Trình Anh chế giễu Hứa Trúc Linh như thể nào, kích động mọi người gây hiểu nhầm như thế nào, đều kể ra.
Trình Anh sắc mặt càng ngày càng khó coi, cô ta nói: “Không phải như thế, ông nội, bọn họ hoàn toàn là đang nói dối.”
“Cô Anh, một minh tôi thì là người nói dối, nhiều người như vậy trăm miệng một lời, còn là nói dối sao?Chúng tôi xác thực thấy cô Trúc Linh ở đây ăn đồ ăn, không có ai vây quanh cả. Là cô gọi chúng tôi tới, bắt đầu. Cô còn nói bác Thẩm Thanh ảnh mắt không tốt, nhận một con gái nuôi như vậy, tôi nói không sai chủ, mọi người đều nghe thấy được.”
“Đúng vây đúng vậy, tôi có nhắc nhờ Hứa Trúc Linh là người của nhà họ Ngôn, cô ấy nói người của nhà họ Ngôn còn chưa tới, nói có tới thì cũng không sợ.” “Chính cô có ý kích động mọi người, tôi thấy, đấy cũng là giả! Cô cổ ý chạy đến trước tai người ta nói, cô và cô ấy quen thuộc lắm sao? Còn không biết lời cô nói là tối hay là xấu. Cô ấy đẩy cô ra, là phản ứng của người bình thường, chẳng qua cô cũng chỉ ngã một cái, mông đau nhức mà thôi, còn ẩm ĩ như vậy khua chiêng gõ trồng, gọi tới bao nhiêu người!”
“Nếu như bác trai bác gái không đến, chẳng phải là cô vẫn muốn náo loạn tiếp à.”
“Tôi… Không phải như thế…”
Kể cả Trinh Anh có muốn thể thốt phủ nhận, cũng không ai tin.
Hiện tại thế cục đã nghiêng về một phía, đổi với cô ta mười phẩn bất lợi. Cô ta nóng lòng như lửa đốt, cũng không biết nên giải quyết như thế nào.Chị có thể cầu cứu nhìn ông cu Trinh.
“Ông nội..”
Cô ta làm bộ đáng thương cầu cứu.
Ông cụ Trình một bước cũng không tiến lên, chỉ có thể chờ Thẩm Thanh mở miệng trước. Thấm Thanh thàn nhiên nói: “Ông cụ Trinh này, ông cũng nghe được đẩy, ở trước mặt ông tôi cũng không có đâm bị thóc chọc bị gạo, uy hiếp bọn họ. Bọn họ nói những lời này là thật, như vậy cháu gái của ông dối gạt người trước, cũng đừng trách con gái tôi người sau. Nếu như phải nói xin lỗi, cũng nên là cháu gái ông xin lỗi con gái tôi trước mới phải. Sau đó tôi sẽ bảo Trúc Linh xin lỗi cháu gái ông, thế nào?”
“Cái gì? Bào tôi xin lỗi cô ta trước! Dựa vào cái gì!” Trình Anh phẫn nộ chỉ vào Hứa Trúc Linh, căm giận khỏ nhịn.
“Chuyện này coi như xóa bỏ, chấm dứt ở đây đi.” Ông cụ Trình càm thấy cực kỳ mất thể diện, lên tiếng ngăn cản.
“Càm ông cụ không truy cứu, Trúc Linh, chúng ta đi.”
Thẩm Thanh già bộ vô cùng thân thiết nắm tay của Hứa Trúc Linh, xoay người rời đi, nhưng không nghĩ tới Trình Anh lai mở miệng nói: “Bác trai bác gái,mọi người quản cũng quá rộng, Bố ruột người ta còn chưa đứng ra nói gì, hai người ngược lại thật nhiệt tình do1
“Chủng tôi quản việc đích xác là rất rộng, có muốn tôi cũng giáo dục cô một chút không?” Thẩm Thanh không khách khí nói.
“Cô… Cô ý lớn hiếp nhỏ!”
“Ông cụ, cháu gái này của ông khẩu khí không nhỏ. Thật sự nếu không quản giáo nhiều hơn, tôi chỉ sợ sau này họa là từ ở miệng mà ra, liên lụy nhà họ Trình. Hôm nay vì nể thể diện của ông, việc này bò qua. Nhưng Thẩm Thanh tôi cũng không nhịn được ủy khuất, kể cả tôi có nhịn được, chồng tôi cũng sẽ không để tôi phải nhịn. Đừng để đến lúc tôi không chịu thua kém với cả đứa trẻ, nhà họ Trình các ông còn phải phái người cầu xin tôi, thì thật khó coi.”
“Trình Anh, còn sợ chưa đủ mất mặt hay sao? Con yên lặng, bằng không con liền cút xuống phía dưới cho ông!”
Ông cụ tức giận.
Thẩm Thanh lúc này mới thoả mãn, dẫn người rời khỏi.
Đi tới chỗ không có ai, Thẩm Thanh lập tức buông lõng tay của Hứa Trúc Linh ra.”Hứa Trúc Linh, không biết con có nghe qua một cầu nói này chưa?”
“Cu.. Câu nói gi?” Hứa Trúc Linh nhìn Thẩm Thanh, trong lòng vẫn là có chút sơ.
“Chó cậy gắn nhà, gà cậy gắn chuống.”
“Bà xã, sao em lại nói với con bé lời này chứ…” Ngôn Minh Phúc vỗ vỗ đầu, nhức đầu nói.
“Vậy em nên nói cái gì đây? Trước đây để thành toàn cho con chúng ta, em còn tự nguyện buông tư thái, tuyên bố với bên ngoài con là con gái nuôi của mẹ, vì để thân phận của con có chút địa vị hiển hách. Nhà họ Hứa không coi trọng con, con không có tiếng tăm gì, mẹ có thể lý giải. Nhưng hôm nay, con là con gái của Thẩm Thanh này rồi, sao con vẫn bị người khác ức hiếp thành như vậy thể hà?”
“Con sợ mẹ chồng không lại nhà họ Trinh, hay là sợ người đàn ông của con không thể làm chủ cho con?”
Hứa Trúc Linh nghe vậy cả người chấn động mạnh mē. Lời Thẩm Thanh nói mặc dù khó nghe, nhưng mỗi một từ một chữ đều là hợp tình hợp lý.