Lần này không phải chỉ có mỗi Long Quân Dao đến Thánh giới, mà còn có cả Thần Phù đi cùng.
Sau khi Long Quân Dao bước lên đài thì Thần Phù cũng ngay lập tức bước lên theo sau.
Hai người đứng lên thăng thần đài, lúc này Thần Phù bắt đầu làm mấy động tác có hơi kỳ lạ nhưng nhìn vào xem như cũng không quá kỳ quặc. Ngược lại, với cách nhìn của Long Quân Dao thì cô thấy mấy động tác này cũng xem như khá đẹp mắt, nó giống như một điệu múa vậy.
Chờ Thần Phù làm xong tất cả động tác ấy thì bỗng thăng thần đài run lên, rồi một giây tiếp theo thì Long Quân Dao nhận ra bản thân đã đứng tại trên hóa thánh đài.
Đưa mắt nhìn khung cảnh quá quen thuộc với bản thân, Long Quân Dao cười nhạt một cái rồi bước xuống khỏi cái đài.
Như dự đoán được trước chuyện gì sắp xảy ra nên Long Quân Dao vừa đến được Thánh giới liền biến mất tăm mất tích. Còn Thần Phù, nhờ nhanh tay bám được một góc áo của cô nên mới có thể đi cùng cô.
Chớp mắt một cái thì cả hai người đứng trước cổng to lớn, nhìn vào thì nó có khi còn to hơn cả cánh cổng của Thần điện.
Cánh cửa lớn này được làm từ một loại gỗ vạn năm chỉ có ở Thánh giới, trên cửa còn mấy hình ảnh điêu khắc trông rất tinh xảo.
Thần Phù nhìn cổng lớn đến xuất thần, nàng không thể tin ở Thánh giới lại có một nơi lại còn nguy nga lộng lẫy hơn cả Thần điện và có khi sánh ngang được với cả Thánh điện cung.
Nàng hai mắt mở to nhìn ngắm cái cổng rồi sau đấy nàng lại chậm rãi nhìn lên cái bảng ở phía trên cao.
“Long.”
Chỉ một chữ duy nhất nằm trên cái bảng lớn, và ở các đường viền còn có khắc mấy con rồng đang bay lượn.
Lúc này Thần Phù mới chợt nhận ra rằng thì ra đây chính là nơi ở của Long tộc nổi tiếng khắp thất giới.
Long Quân Dao cũng chẳng để tâm lắm đến biểu cảm trên gương mặt của Thần Phù mà trực tiếp đẩy cổng bước vào trong.
Cánh cổng lớn vừa hơi hé mở thì cả một luồn khí mát lành liền bay ra và lướt qua thân thể Thần Phù.
Nàng đứng trước một luồn khí trong lành nên cả thân thể lẫn tinh thần đều được thư giãn đến mức thoải mái nhất.
Long Quân Dao nhìn dáng vẻ hưởng thụ, thư giãn của Thần Phù thì đưa tay hơi lay thân thể nàng ta.
“Nếu ngươi muốn thì cứ việc đứng ở đây, xong việc ta sẽ quay trở ra.” Long Quân Dao nói.
“Không, ta sẽ đi cùng ngươi.” Nói rồi, Thần Phù liền nhanh chân chạy theo sau Long Quân Dao.
—————–
Long tộc, là một nơi rộng lớn nằm ở Thánh giới, nhưng nó gần như là tách biệt với Thánh giới.
Tuy nói người ở Long tộc cũng là Thánh nhân, thế nhưng căn bản Thánh nhân thông thường và Thánh nhân của Long tộc có vài điểm khác biệt nhau.
Và hai nơi là Long tộc và Thánh giới được ngăn cách nhau bởi cánh cổng to lớn. Và chỉ cần bước qua cánh cổng ấy thì có thể bước qua địa phận thuộc sự cai quản của Long tộc.
Thế nhưng, hầu như chưa từng có một ai có thể bước vào đấy ngoài người của Long tộc. Có thể nói, Thần Phù là người đầu tiên.
Bước qua bên kia của cánh cổng, Thần Phù dường bị khung cảnh trước mắt hấp dẫn cho đến ngây người.
Thật sự là quá đẹp rồi! Ở Nhân giới, người phàm nói rằng không có cảnh nào đẹp bằng tiên cảnh ở Tiên giới. Không có người nào xinh đẹp như những Thần nhân. Và không hề có một ai có thể địch lại nổi so với Thánh giới.
Thế nhưng bây giờ Thần Phù lại bắt đầu thay đổi suy nghĩ đó rồi. Phải nói đúng hơn không có nơi nào đẹp như Long tộc, và không có ai xinh đẹp bằng tộc nhân ở đây.
Thần Phù vừa suy nghĩ vừa đi lướt qua vài người, nàng ta nhìn ngắm mấy người ấy đến xuất thần, bởi vì từ nam đến nữ ai nấy cũng xinh đẹp diễm lệ tuyệt trần.
Đi theo sau lưng Long Quân Dao được một khoảng đường cũng xem như là khá dài bỗng Long Quân Dao dừng lại đột ngột, và sau đó là một tiếng hô vang khiến cho Thần Phù giật mình.
“Quân Dao đại nhân hồi điện!”