Đàn sói lên đến đây đều tụ lại vây quanh nhóm bọn họ nghỉ ngơi, liếm lông cho nhau, những con bị thương thấy Hahna lấy cỏ trị thương ra kiểm tra còn chạy lên xin vài cọng.
Quanh bọn họ, đàn thú đã lên bờ cũng tụ tập rất đông, một số nghỉ ngơi một lúc liền chọn một hướng đi tiếp nhưng đa phần vẫn còn chần chờ dừng lại.
* * *
Lúc Bab tỉnh lại còn tưởng mình đang ở trong bộ lạc, bởi vì xung quanh rất nhốn nháo. Hahna không biết vì cái gì đang cãi nhau với mấy con sói con, bằng tiếng sói, mấy con sói ngao ngao ăng ẳng gào với con bé, Hahna cũng gâu gâu ẳng ẳng cãi lại, cũng không biết mắng cái gì. Shan đang ở cạnh hắn ôm bụng cười, Moaa thì ngồi trước mặt hắn, nghe âm thanh chắc là đang cắt thịt khô, Moaa ăn thịt luôn phải cắt nhỏ ra như vậy. Đối diện bọn họ, bên kia đống lửa là Rein và Dor đang vừa làm gì đó vừa nói chuyện, còn vừa nói vừa cười, Rin thì an ổn nằm bên cạnh Rein, vẫn còn chưa tỉnh.
Bab trở mình ngồi dậy, vết thương lúc vượt sông bị rách ra một chút, chảy máu nhiều nên hắn vẫn thấy không có gì sức lực, một động tác đơn giản như vậy cũng làm rất chậm.
Moaa phát hiện Bab tỉnh, vội buông đồ trong tay quay lại đỡ hắn.
“Anh thấy sao rồi?”
“Hơi mệt một chút, nghỉ ngơi vài ngày là ổn thôi.” – Bab nhợt nhạt cười đáp.
Moaa khẽ gật đầu, nói – “Anh ăn chút rồi nhai ít cỏ trị thương. Bây giờ chỉ còn thịt khô thôi, mai mọi người mới đi săn.”
“Ừ, hôm nay đều mệt quá rồi.” – Bab gật đầu, cầm lấy miếng thịt Moaa đưa ăn.
Những người khác thấy Bab tỉnh đều hỏi han một chút, thấy hắn còn ăn được thì yên tâm.
Hahna đã thôi cự cãi với mấy con sói con, chạy đến xem Bab. Bab mới tò mò hỏi con bé sao lại cãi nhau với chúng.
“Tụi nó suýt nữa vồ Bum bị thương, may mà con phản ứng kịp.” – Hahna hậm hực đáp.
Moaa lắc đầu – “Con cũng đập tụi nó một trận rồi, còn chưa vừa lòng?”
Hahna nhún nhún vai, dò hỏi Dor bên kia – “Anh Dor làm cái tách xong chưa?”
“Xong hai cái rồi đây.” – Dor đáp, cầm hai món đồ để bên cạnh đưa qua. Bởi vì mấy món nặng và không quan trọng đều bị bỏ lại lúc rừng bắt đầu cháy, bọn họ bây giờ không có lấy một món đồ đựng, Dor tranh thủ cưa một nhánh cây, đưa cho Bum kiểm tra xem có độc không rồi ngồi dùng dụng cụ làm mấy cái tách và chén, ít nhất có đồ uống nước. Bộ dụng cụ Shan làm trước đây và cây cưa bởi vì rất quan trọng nên chưa đến cùng đường bọn họ cũng không vứt bỏ, lúc này mới có cái mà dùng.
Hahna lấy hai cái tách sang ngắm, Bab cũng xem qua, chỉ là một vật hình trụ rỗng ruột, hắn cảm thấy mình cũng làm được. Hiện tại Rin chưa tỉnh nên bọn họ muốn uống nước chỉ có thể xuống dưới vách đá lấy nước sông, chỉ là nước đó tuyệt đối không sạch. Cũng may Bum lúc đi ăn cỏ hồi chiều đã tìm được một loại củ mọng nước, hương vị khá hăng nhưng giải khát rất tốt.
Bab vừa ăn vừa nhìn quanh, thấy được thảo nguyên bao la bên ngoài cùng rất nhiều dã thú, hắn cũng thấy được cái cây lớn gần đó và mấy tấm da Moaa phơi. Nhìn mấy tấm da phất phới theo gió, hắn đột nhiên cảm thấy an ổn đến lạ. Cho dù lúc này đang ở một nơi xa lạ, bọn họ tổng cộng chỉ có bảy người, nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự bình yên nhàn nhạt đang phủ lấy xung quanh, bếp lửa tản ra hơi ấm đẩy lùi cái lạnh cùng mọi sự lo âu bên ngoài. Ở chỗ này, giữa một đàn dã thú đông đúc, hắn vẫn an toàn, hắn còn có người nhà.
Lúc Bab ăn xong mặt trời đã lặn hẳn, gió đêm bắt đầu mạnh lên, Dor và Rein phải dọn thêm cỏ ở dưới gió để tránh tàn lửa bay ra gây hỏa hoạn. Moaa lấy mấy tấm da đã khô xuống trải chỗ ngủ cho Bab nằm, hắn ăn xong mấy cọng cỏ trị thương rồi nằm xuống, một lúc sau đã ngủ thiếp đi.
Hắn ngủ không bao lâu thì Rin tỉnh lại. Hắn chưa mở mắt đã giơ tay ôm đầu. Rein phát hiện liền cẩn thận đỡ hắn dậy, giúp hắn xoa huyệt thái dương.
“Đau đầu sao?” – Rein nhỏ giọng hỏi.
Rin vẫn chưa mở mắt, rên rỉ đáp – “Lúc chiều rất đau, hiện tại đỡ nhiều rồi.”
“Vậy lát ngủ sớm một chút, ngày mai chắc là ổn thôi. Cậu đói không, ăn chút nha.”
“Không muốn ăn thịt, còn bánh khô không?” – Rin càu nhàu nói, mở mắt ra.
Thứ hắn thấy trước tiên là bầu trời đầy sao cùng hai cái mặt trăng trên đầu, hắn nghe thấy âm thanh đống lửa tí tách bên cạnh, còn có tiếng động vật kêu và cả tiếng côn trùng. Tất cả những thứ này gợi nhớ những lúc hắn dẫn quân đi tuần quanh biên giới bộ lạc trước đây. Khi đó hắn thường ngồi một mình cạnh đống lửa, trong khi những người khác vây quanh một đống lửa khác ở xa xa, nhỏ giọng nói chuyện như sợ hắn nghe thấy. Cũng là đống lửa, tiếng dã thú cùng côn trùng, nhưng bây giờ hắn tuyệt không cô độc nữa.
Rin so với Bab được hoan nghênh nhiều, thấy hắn tỉnh đám gadnim xung quanh lập tức ùa tới, xúm xít muốn xem hắn thế nào rồi, Gadnu phải lần nữa hung hăng đuổi tất cả đi.
Mấy người Moaa cũng hỏi han một chút rồi để Rein chăm sóc hắn. Hahna rủ Shan và Gadnu đi ra gần bờ vực hóng gió.
Sói vương kiểm tra xong cả đàn rồi cũng đến bên này, xem Rin và Bab xong, thấy Gadnu, Hahna và Shan ngồi gần mép vực nhìn bên kia sông nó cũng đi ra ngồi ở đó.
Bờ bên kia đã ngập trong lửa đỏ, khoảng cách quá xa không thấy rõ nhưng ánh sáng của lửa và khói đen bốc lên lại đủ làm người và thú đều tưởng tượng được tình cảnh bên kia, may mà ngược gió nên khói không tràn qua bên này.
Hahna ngồi dựa vào Gadnu, nhìn một hồi thì thở dài nằm bẹp lên lưng con sói. Shan khẽ cười xoa đầu cô nhỏ, an ủi – “Đừng buồn, chúng sẽ lại hồi phục, đợi vài năm sau chúng ta quay lại đây xem, nói không chừng bên đó đã xanh um rồi đấy.”
Hahna đáp lại bằng một nụ cười yếu ớt.
Gadnu thấy vậy vươn đầu liếm cô nhóc an ủi, sói vương cũng thò qua liếm cho tới khi nghe Hahna cười ra tiếng mới thôi.
Rein đỡ Rin cũng tới bên này ngồi, Moaa và Dor cũng đi tới.
Dor mở miệng – “Vậy.. tiếp theo thì thế nào? Chúng ta đi đâu?”
Mọi người trầm mặc, Moaa xoay đầu nhìn thảo nguyên dài tít tắp ngoài xa, trong lòng cũng mờ mịt.
Hahna đột nhiên giơ tay chỉ hướng chếch một chút giữa hướng đông và đông nam nói – “Đi bên kia đi.”
Con sông lớn bên cạnh họ chảy theo hướng tây sang đông, hơi chếch một chút qua phía bắc, hướng Hahna chỉ là ở hạ nguồn nhưng rời xa con sông một chút, bên đó, ở cuối tầm mắt có thể thấy một dãy núi đá thấp chắn ngang.
“Bên đó có cái gì?” – Shan hỏi.
Hahna cười tươi rói – “Một vị thầy thuốc, là hắn cho em và maam biết rễ cỏ trị thương.”
Moaa lúc này mới nhớ ra, lúc mới tới Hahna có hỏi JP người chết cùng lúc với mình đang ở đâu, JP có chỉ vị trí, hóa ra Hahna vẫn để ý phương hướng đó. Theo khoảng cách bọn họ đã đi, hẳn là cũng gần rồi.
“Được, vậy chúng ta đi hướng đó.” – Rin nghe vậy cười gật đầu.
Những người khác không có ý kiến, dù sao hiện tại đi đâu cũng không khác nhau lắm.
Đương nhiên không phải nói đi là đi, cả bọn ngồi một lát thì quay lại bếp lửa. Mọi người thay bộ đồ da, quấn miếng da thú ấm áp rồi vây quanh đống lửa ngủ, một giấc ngủ rất ngon sau mấy ngày vất vả. Đàn sói cũng vây quanh khu đó nghỉ ngơi, bên ngoài nữa là rất nhiều loài thú khác.
Đêm hôm đó không quá yên bình, trên thảo nguyên cũng có động vật bản địa, nửa đêm có vài bầy đàn bị chúng tập kích, cho nên thỉnh thoảng lại có một trận rối loạn, chỉ là không ảnh hưởng đến đám nhân loại được đàn sói bảo vệ bên này.
* * *
Mặt trời dâng lên, một ngày mới lại bắt đầu. Hahna ngủ dậy thì phát hiện Gadnu đã đi đâu mất, nhỏ đang được Bum ôm nằm giữa một cái ổ lót da thú. Lúc nửa đêm gió trên thảo nguyên mạnh lên rất nhiều nên Dor phải dập tắt đống lửa. Lửa vừa tắt không khí lập tức lạnh hẳn nên Hahna quyết định đổi sang hình thú, chui vào dưới cổ Gadnu ngủ ké Bum, mà mấy thú nhân cũng đổi sang hình thú che cho hai á thú.
Lúc này mọi người đều đã dậy, Gadnu và Rein không thấy đâu, Shan đang nhóm bếp, Moaa và Dor thì kiểm tra lại hành lí của cả bọn, Bab và Rin ngồi trên tấm da thú cạnh chỗ Hahna. Rin ngủ một giấc đã khoẻ rồi, đang ôm một con sói con đùa với nó, quanh hắn còn có mấy con khác đang nô đùa. Bab thì vẫn còn yếu, đang dựa lưng vào một con sói. Hắn bị mất máu nhiều, chưa kịp hồi phục lại phải bôn ba, vết thương còn rách lại nên cần nhiều thời gian để dưỡng thương. Xung quanh tấm da hai người ngồi có bảy tám con gadnim bị thương đang nằm, có con đang nhìn xung quanh, có con xem sói con, có con đang liếm vết thương của mình, có con liếm vết thương của bạn, có con thì liêm diêm ngủ. Số gadnim còn lại không thấy đâu, chỉ có một con hoang thú đang cảnh giác nhìn xung quanh.
Hahna và Bum cùng chui ra khỏi ổ, Hahna đi lấy váy da chui vào bụi cỏ đổi lại hình người, còn Bum thì tự mình đi kiếm ăn.
Mặc đồ xong, Hahna chạy ra xin Rin một ít nước rửa mặt, Rin liền giúp con bé tụ nước. Hahna rửa mặt xong rất vui vẻ chạy qua chỗ Moaa hỗ trợ, hỏi – “Gadnu với anh Rein đâu maam?”
“Cùng đàn sói đi săn từ tờ mờ sáng rồi.” – Moaa đáp, hắn đang kiểm tra mớ tơ nhện kattai, hôm qua ngâm nước một buổi đều ướt cả, cần phải lấy ra phơi.
Đột nhiên có tiếng con Bum kêu lên, nghe rất giận dữ, trong bụi cây truyền ra âm thanh nó đang làm gì đó như là đánh nhau. Hahna và Shan đưa mắt nhìn nhau, đồng thời tò mò đứng dậy đi qua vây xem. Vạch bụi cây ra, nhìn thấy là cảnh con Bum đang nhảy loi choi, mà dưới chân nó là một con côn trùng màu đen lớn cỡ quả bóng tenis đã bị đạp nằm sấp.
“Con gì thế? Bọ cánh cứng?” – Hahna hỏi Shan.
Shan lắc đầu, hắn cũng không biết nó là con gì. Trong lúc đó, Bum xử lý xong con bọ thì lắc lắc cái đuôi to của mình quét sạch vụn cỏ trên lông, sau đó cúi người đi nhặt mấy thứ hình tròn trông như trái cây rơi trên đất, khệ nệ đi đến đưa cho Hahna.
Hahna cầm lấy một quả đưa cho Shan, hai người lật qua lật lại xem, nó có vẻ giống trái cây, màu vàng cam, phần vỏ trong suốt, bên trong giống như chứa một loại chất lỏng nào đó. Nhưng thứ này hẳn không phải trái cây, thứ nhất vì mùa này cơ bản chưa có cây nào ra quả cả, thứ hai là mấy thứ này có bề mặt hoàn toàn trơn nhẵn, không có cuốn.
“Có lẽ là trứng của loài nào đó.” – Shan đoán.
“Xé ra xem thử, Bum nhặt về cho em thì chắc là ăn được.” – Hahna nói rồi làm ngay, dùng tay xé thử lớp vỏ mỏng bên ngoài.
Một mùi thơm ngọt theo dòng chất lỏng trào ra lan tràn trong không khí, những người khác cách đó không xa liền chú ý bên này.
“Cái gì thế anh?” – Dor đứng dậy đi qua hỏi Shan.
Hahna nếm thử chất lỏng, chép chép miệng nói – “Là mật hoa, ngọt, thơm, vị nhạt hơn mật ong.”
Nói xong Hahna liền phân cho Moaa và Rin mỗi người một quả, chính mình giữ một quả đã xé, còn lại hai quả đưa luôn cho Shan. Mỗi quả mật hoa chỉ lớn cỡ đầu ngón tay cái, bọn họ phân nhau nếm thử một chút.
“Cái này ngon thật, nếu có trái cây ăn chung còn ngon hơn.” – Shan cùng Dor chia nhau một quả, ăn xong hắn vẫn còn thèm.
Hahna bế con Bum lên thơm nó một cái, hỏi – “Mày kiếm được thứ này ở đâu thế?”
Bum đương nhiên không hiểu Hahna hỏi nó cái gì, vô tội nhìn lại. Hahna nghĩ nghĩ lấy vỏ quả vừa rồi đưa cho nó, bảo nó đi tìm thêm. Lần này thì Bum đã hiểu, được đặt xuống đất liền nhảy vào bụi rậm tiếp tục sột soạt tìm. Moaa bước đến vẹt bụi cây ra xem thử bên trong có cái gì, nhưng nhìn thấy con bọ bị Bum giết bên trong hai mắt lại trợn tròn, hô lên – “Iunta!”