Là bởi vì năm đó anh đã thề, muốn cô cam tâm tình nguyện quay lại bên cạnh anh? Từ đầu đến cuối, tất cả những gì anh làm với cô không phải xuất phát từ dư tình chưa dứt, mà là, mà thật sự chỉ là——vì thực hiện lời thề năm đó? Hai năm trước khi cô vào ThiểnVũ đã bắt đầu giăng bẫy, anh muốn trả lại tất cả những nỗi đau cô đãtừng trút lên anh, muốn cô cũng phải chịu sự tuyệt vọng và nỗi đau bịngười mình yêu sâu đậm vứt bỏ không lí do? Anh đối với cô cũng giốngnhưng những vụ làm ăn của Lãnh thị, Ích Chúng, Đại Trung và Đại Hoa?Nhưng âm mưu những kế hoạch liên tiếp chẳng qua chỉ vì muốn đạt được mục đích? Cô—chính là dự án hạng nhất anh muốn hoàn mĩ thực hiện?
Ôn Noãn nhắm mắt lại, gắng sức lắc đầu, không, “Lâm Lộ, em không tin.”
Chu Lâm Lộ ngạc nhiên trừng mắt nhìn cô:”Em nói cái gì?!”
“Lâm Lộ, anh không hiểu, chắc không phải vậy đâu.” Cả thế giới đều có thể tổn thương cô, nhưng chắc chắn khôngbao gồm Chiếm Nam Huyền.
Không có ai từng yêu cô như anh, khi đó cô chỉ cần thiếu một sợi tóc anh cũng sẽ tự trách mình cả ngày.
“Mẹ nó chứ—–“ Chu Lâm Lộ giữa chừng héttoáng lên, khó chịu cào cào tóc, phụ nữ tại sao đều có tính cách khốnkiếp thế này, ngu đến mức không có thuốc trị! “Noãn Noãn, anh xin em,đừng mơ mộng nữa được không? Rốt cục là anh không hiểu hay là em khônghiểu? Anh lấy kinh nghiệm nửa đời người lăn lộn trong chốn phụ nữ nóicho em biết, khi một người đàn ông thật lòng yêu một người phụ nữ, tuyệt đối không phải là cách cư xử điêu luyện này của Chiếm Nam Huyền với em! Em mù à mà không nhìn ra? Hắn chẳng những từ đầu chí cuối thản nhiên,đối với tình cảm của em lại lưỡng lự không quyết đoán, em có biết điềuấy nghĩa là gì không?”
Cô hít thật sâu, không thể phản bác những sự thật đáng ghét anh vừa nói:”Là gì?”
“Đó có nghĩa là hắn đang chơi đùa vớiem, chỉ là chơi đùa thôi! Hắn chơi một người phụ nữ hắn cảm thấy có hứng thú, nhưng cũng không định nhập vào thật sự, trong vòng luẩn quẩn củanhững cậu ấm giống như bọn anh, tình huống bình thường này kết quả đềulà đồ chơi tới tay sau khi chơi ngán sớm hay muộn sẽ cúi chào, có lẽ cóthể thu hồi đến làm tình nhân trong một khoảng thời gian, nhưng tuyệtđối sẽ không cân nhắc chọn loại tùy thời tùy chỗ đều có thể lên giườngnày làm vợ.”
Nước trong tay theo cốc hất văng ra ngoài, cô cả người run rẩy.
“Em làm sao thế? Sao mặt lại trắng bệch như vậy?”
Cô vùi mặt vào giữa hai đầu gối, vỗn đãđịnh mặc kệ lời Chu Lâm Lộ dù nó có lí có căn cứ như thế nào, cô phảiđợi đáp án từ chính miệng Chiếm Nam Huyền thừa nhận, nhưng, chỗ yếu ớtnhất trong lòng bị lời nói vô tình của anh như con dao sắt xẹt qua,không chút chuẩn bị bị cắt thành hai đoạn.
Tùy thời tùy chỗ đều có thể lên giường.
Ngực đau quá, đau quá, giống như bị một lực mạnh xé rách, đau đến mức không gì có thể ngăn lại.
Cô lấy tay xoa, bất giác đụng vào mộtthứ gì đó lạnh lẽo, miếng đá màu vàng đeo trước ngực giờ phút này giốngnhư lưỡi dao sắc bén, xé toạch trí nhớ nhắc nhở mọi thứ trước đây.
“Noãn Noãn?!” Chu Lâm Lộ vỗ nhẹ vai cô.
“Để em yên tĩnh một lát.” Để cô suy nghĩ kĩ một chút, anh đã cho cô bao nhiêu ám hiệu? Anh đã từng bảo cô tránhxa anh, trước kia không hiểu được ánh mắt thương xót không lí do củaanh, thì ra….là bởi vì thế? Tùy thời tùy chỗ đều có thể lêngiường………Ngay từ đầu anh đã suy tính điều này không chê vào đâu được?
Cô, Ôn Noãn, chỉ là một người phụ nữ anh tùy thời tùy chỗ đều có thể lên giường, không hơn?
Chu Lâm Lộ thở dài:”Bất kì người đàn ông nào cả đời này cũng không thể quên được mối tình đầu của mình, nhưngcái đó chỉ là bản tính trời sinh, cho dù hắn thực sự còn lưu lại chút dư tình với em, nó cũng không đại biểu ý nghĩa đặc biệt gì, khoảng thờigian hắn ở cùng em rất có thể chỉ là vì nhớ lại quá khứ, nói cho anhbiết, lâu như vậy em đã bao giờ nghe thấy hắn nói sẽ bỏ Bạc Nhất Tâmchưa?”
“Ý của anh là….”
“Bây giờ hắn đơn giản chỉ là khó mở miệng nói với em dừng lại tại đây thôi.”
“Cho nên mới lựa chọn tránh mặt không gặp?” Hy vọng cô biết khó mà lui.
“Anh tin là như thế.”
Cô cuộn tròn lui vào trong sofa, tất cả đã gần tra ra chân tướng.
Chỉ còn một điều cô không hiểu, cô đãnhư anh mong muốn, moi tim mình mặc anh chà đạp—nhưng mà tại sao, anhcòn mở miệng bắt cô hứa đời này sẽ không có người đàn ông khác? Tại saoanh muốn làm như vậy? Người đàn ông tâm tư như câu đố biến ảo thấtthường kia, sau khi liên tục đùa bỡn cảm xúc của cô lại đột nhiên némcho cô một quả bom, anh muốn phủi mông đi kết hôn, mà dựa vào tầm hiểubiết của cô đối với anh từ khi chào đời đến nay, cô biết cho dù anh cóđem lễ kết hôn trở thành một trò đùa trong kế hoạch, cũng sẽ chơi đếnthật.
Suy nghĩ rối loạn, bàng hoàng sợ hãi,rốt cuộc anh muốn cô phải làm thế nào? Không thể nói rõ là vì sao, chỉlà trực giác, một loại trực giác tâm ý tương thông từng xuất hiện vô sốlần giữa cô và anh, cô mơ hồ có cảm giác, giống như anh đang cho cô mộtcơ hội cuối cùng, nhưng sự thật lại mông lung khiến cô không thể đoánđược.
Nếu cô rút lui, như vậy hai tháng sauanh sẽ trở thành chồng người khác, từ nay về sau sẽ thành người lạ thậtsự với cô, không bao giờ còn cơ hội thay đổi nữa.
Mà cho dù cô có quyết tâm đeo bám anhđến cùng, trong quá trình chỉ cần sai một bước, không thể để anh hoàntoàn vừa lòng, như vậy anh cũng sẽ—-cô không biết anh định làm thế nào,nhưng có một chút rõ ràng, đó chính là dùng một phương thức tiến hành cô không biết tra tấn cô, mà loại tra tấn này sẽ xỏ xuyên qua cả tươnglai, anh muốn cô phải trả giá cả đời.
Không cho phép có người đàn ông khác….từ khi cô bỏ đi tới khi quay về, đến lần trước cô mở miệng nói yêu anh,khoảng thời gian cô rời xa anh, anh muốn cô trả lại bằng cả cuộc đời.
Dù rằng sự chia cách trước kia suýt làmcho hai người hoàn toàn tan vỡ, nhưng sau này gặp lại cô và anh vẫn hiểu nhau, cho dù bao năm trôi qua, nhưng giữa hai bọn họ có chút hồn nhiênvĩnh viễn không thay đổi, đó chỉ tồn tại giữa hai người, một loại tintưởng vô điều kiện và hiểu nhau đến kì lạ.
Một câu nói một ánh mắt của cô chỉ cóanh hiểu rõ, một động tác một suy nghĩ của anh cũng sẽ chỉ có cô hiểurõ, đây là chuyện Chu Lâm Lộ, Bạc Nhất Tâm hay bất kì kẻ nào cũng khôngthể cảm nhận được, có một số thứ chỉ hiện hữu trong trái tim của haingười, anh và cô.
Ngoài anh và cô, trên đời này không ai có thể bước vào thế giới đó.
Bởi vậy cô mới cố chấp tin rằng anh sẽkhông bao giờ thật sự làm tổn thương cô, có thể anh cũng tin chắc thứ gì đó, ví dụ như tình yêu của cô dành cho anh—–anh một mực chờ cô mởmiệng, tiếp theo xác định tình cảm của cô, coi đây là lợi thế để đạt tới một mục đích cô không rõ.
Kế hoạch kín đáo tỉ mỉ như thế, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh.
Nếu mục đích của anh chỉ muốn cô cũngphải nếm nỗi đau anh từng vì cô mà trải qua, thì cho dù anh muốn cô xinanh một vạn năm cũng không sao, cô đồng ý trả giá tất cả để đổi lại trái tim anh, thế giới lớn như vậy, tâm nguyện duy nhất của cô đơn giản làmuốn ở bên anh nốt quãng đời còn lại mà thôi.
Nhưng mà điều khiến cô sợ hãi nhất lạilà tất cả những thứ đó toàn bộ đều xuất phát từ suy đoán không thể chắcchắn, chỉ chiếm một nửa tỉ lệ trong thật và giả, nếu—-nếu ngộ nhỡ sựthật đúng như những gì Chu Lâm Lộ vừa nói….
Cô lăn qua lăn lại, thật không thể hiểu được, rốt cuộc anh muốn làm gì?
Trước tiên bày bố một mê trận, sau đó để lại cho cô một dấu vết như có như không, khiến cô có hiểu anh thế nàocũng không thể chắc chắn, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh rốt cuộc muốn cô làm gì? Triển khai trò chơi của anh đến đỉnh điểm, đùa bỡn cô tới mứcmuốn ngừng yêu anh mà không được, chờ một ngày cô xin sống xin chếttrước mặt anh? Hay là muốn đưa tình cảnh của bọn họ quay về lúc đầu bọnhọ tuyệt giao, đợi lần này cô sẽ từ bỏ hoặc chân chính biết quý trọng?
Hàng nghìn hàng vạn ý nghĩ đến cuối cũng đụng vào bức tường sắt mà bắn ngược trở về, không thể tìm ra một manhmối rõ ràng, chỉ tuyệt vọng biết, có vô số những đường tử trong bóngđêm, mà cô, khi hai cánh cổng lớn đóng lại sau lưng trong căn nhà trênđường Lạc Dương thì cô đã không thể quay đầu lại, chỉ có thể bất lực tìm đường sống trong mê cung anh bày bố.
Trái tim yếu ớt treo lủng lẳng trên sợidây mỏng manh sợ hãi khôn cùng, chỉ cần một luồng gió khẽ thổi, đều cóthể làm đứt sợi dây kia, dìm cô vào cõi chết.
Đường sống duy nhất chỉ có một, chỉ hy vọng—hy vọng anh vẫn còn yêu cô.
Có thể là sau khi trưởng thành đã dịuhiền đi khá lâu, cho nên ngay cả chính Ôn Noãn cũng suýt quên, mỗi khicó chuyện nào đó khơi dậy hứng thú của mình, cô sẽ rất cố chấp và kiêntrì, chẳng quản ngày hay đêm, mỗi ngày cô không tới Thiển Vũ thì sẽ canh giữ chỗ ở của Chiếm Nam Huyền và Bạc Nhất Tâm trên đường Lạc Nham, hoặc là ở ngoài cánh cổng lớn đại trạch đường Lạc Dương.
Khi Ôn Nhu và Chu Lâm Lộ phát hiện chodù tận tình khuyên bảo hay chửi ầm lên thế nào, cũng không thể laychuyển được sự cố chấp chưa thấy quan tài chưa đổ lệ của cô, cuối cùngkhông thể không buông tha hai ý đồ khai thông cho cô qua điện thoại hayoanh tạc thịt người.
Mà Chiếm Nam Huyền lại giống như bốc hơi khỏi thế gian, cho dù cô mất trăm phương ngàn kế vĩnh viễn chỉ là phícông, ngay cả bóng dáng anh cũng không nhìn thấy.
Sau một tuần lặp lại như thế tất cả mọi người đều biết, Ôn Noãn năm lần bảy lượt xông lên tầng 66 Thiển Vũ.
Chuyện vồ hụt dường như cũng nằm trongdự tính của cô, cô cực kì trầm mặc, nhưng vẫn kiên trì hằng ngày đến sớm về muộn lặp đi lặp lại, tất cả thời gian đều dành cho bể khổ canh gácvô biên.
Khi còn nhỏ cô từng coi rất nhiều thứ là điều đương nhiên phải có, nhất là đối với Chiếm Nam Huyền.
Không ngờ phong thủy thay phiên biến chuyển năm nay đến nhà cô, bây giờ đổi thành cô theo đuổi anh.
Nhớ rõ khi đó, ngày nghỉ cho dù cóchuyện gì phải ra ngoài, anh đều nắm tay cô cùng đi, sẽ không để cô mộtngười cô độc, mà nếu anh không rảnh, cô cũng không thích một mình thamgia hoạt động gì, tình nguyện ở nhà chờ anh xong việc chạy đến, dần dàcuộc sống của bọn họ chính là đối phương, hai người sống trong thế giớinhỏ bé ngọt ngào, mỗi ngày chi cần có đối phương đã cảm thấy thỏa mãn.
Chiếm Nam Huyền chiều cô thậm chí còn vượt xa cả bố cô.
Mỗi ngày cuối tuần anh sẽ đến từ rấtsớm, bởi vì anh cần kiên nhẫn một giờ hoặc rất lâu mới gọi được cô dậyđến ăn bữa sáng anh cho rằng rất quan trọng.
Chỉ cần Ôn Nhu và Ôn Hòa không về nhà ăn cơm tối, cho dù anh đang ở đâu, trước sáu giờ nhất định sẽ đến nấu chocô ba món một canh, bởi vì anh biết cô không thích đồ ăn bên ngoài,trong tình huống không ai chăm sóc nhất định sẽ lấy bánh quy và hoa quảăn cho xong chuyện.
Cho dù cô tức giận đến thế nào, đánh anh thế nào, cãi anh thế nào, đuổi anh đi như thế nào, nửa giờ sau nhấtđịnh anh sẽ quay lại, chí ít thì cũng sẽ gọi cho cô một cuộc điện thoại, bởi vì anh biết cô tức giận không kéo dài quá mười phút, sau đó sẽ cảmthấy rất tủi thân, sẽ buồn bực nhớ anh.
Tất cả quần áo của cô, từ trong ra ngoài ngay cả giầy tất mũ khăn, tất cả anh đều tự ôm vào mình.
Lần đầu tiên có kinh, là anh dạy cô bài học sinh lý đầu tiên.
Khi ốm sốt, là anh thức trắng đêm ở trong phòng bệnh trông cô.
Mỗi một phút mỗi một giây của quá khứ, tất cả đều là những khoảng hồi ức đẹp đẽ nhất.
Cho nên, cô rất muốn rất muốn biết, cônhất định phải biết, đêm cuối cùng nhìn thấy anh, câu thầm thì anh nóibên tai cô rốt cuộc là “Lúc này đây”, hay là “Lần cuối cùng”? Lúc đóthần chí cô bị anh cuốn lấy hỗn loạn, mà tiếng anh nói lại rất nhỏ, côvốn không nghe rõ.
Ôn Noãn đi vào bãi ngầm hai tầng củaThiển Vũ, đi tới chạm nhẹ lên cánh cửa kính đóng chặt của thang máychuyên dụng cho tổng giám đốc, sau đó dùng đầu ngón tay đặt lên chỗ hơinước mỏng, vẽ đi vẽ lại con mắt ẩn chứa ánh sao kia.
“Ôn Noãn.” Một tiếng thở dài khẽ làm cô quay đầu.
Cao Phóng đứng cách đó năm met, thang máy dành cho nhân viên không xa chậm rãi khép lại.
Cô thoáng thất vọng:”Là anh.”
“Nên dừng đúng lúc đi.”
“Yêu cầu của tôi không cao.” Chỉ cần anh chịu gặp cô, cho dù chỉ là một phút.
“Hành động của cô đã mang đến cho chúng tôi rắc rối rất lớn.”
“Có sao?” Cô mỉm cười, tuy rằng mỗi lầnxuất hiện sẽ khiến các nhân viên trong Thiển Vũ phải ngừng công việctrong tay, vểnh tai nghe tầng dưới truyền lên những tiến triển mới nhất, nhưng ít ra, cô vẫn hiểu không đưa tới phiền phức khác không tất yếu,ví dụ như phóng viên.
“Tính khí của Nam Huyền tin rằng cô hiểu hơn ai hết.”
Cô đương nhiên hiểu, chuyện anh muốn làm hay không muốn làm tuyệt không ai có thể mảy may suy chuyển anh, nhưngmà, “Cao Phóng, tôi cũng tin anh ấy hiểu tính tôi hơn ai hết.” Nếu anhđã muốn đẩy cô tới bước đường cùng, hạ sách này của cô không phải vẫnnằm trong dự tính của anh sao?
“Ôn Noãn, nghe lời khuyên của tôi mộtlần, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi, tạm thời đừng đến đây, chờ Nam Huyềnvề tôi sẽ nói với cậu ấy cô đã tới.”
Cô cúi đầu:”Cám ơn anh, nhưng mà….tôi vẫn muốn đợi anh ấy trở về.”
Cao Phóng bất đắc dĩ lắc đầu:”Đợi đượcthì thế nào? Có thể thay đổi cục diện hiện nay hay là thay đổi kết quả?Cô tội gì—–“ Anh nuốt nửa câu sau về, nhưng mấy chữ anh không đành lòngthốt ra, đã biểu lộ không bỏ sót trong ánh mắt lực bất tòng tâm của anh.
Cô tội gì—-phải vất vả chính mình như thế, lại còn khó xử đối phương.
Lưng dựa vào thang máy từ từ trượt xuống ngã ngồi trên mặt đất, cô theo thói quen vùi đầu vào giữa hai đầu gối,vất bỏ tất cả đến đây khổ sở canh giữ, kết quả là, anh phái người đếnbảo cô đi, cô cười trong bóng đêm:”Cho dù muốn tôi chết, cũng nên để tôi làm một con ma thông suốt đúng không?”
“Hai ngày nữa cậu ấy sẽ về.” Cao Phóng nói nhỏ, “Sẽ mở một cuộc họp báo tuyên bố thông tin về lễ cưới.”
Ôn Noãn cắn chặt quần trên đầu gối,miếng đá vàng trong áo đụng vào ngực không ức chế được lại bắt đầu nhóiđau, cô nghe thấy trong không khí bay đến một giọng nói khàn khàn bấtlực, thành âm mới biết thì ra phát ra từ mình.
“Anh đi, đi đi.” Thì ra tất cả dự đoánđều là nhạy cảm và dư thừa, thì ra cho dù cô có biết sự thật đằng sauhay không, mục đích của anh đã rõ ràng, đó chính là quyết tâm muốn đoạntuyệt với cô.
Tỉ lệ 50%, lần này, vẫn chưa chính thức đối đầu với anh, cô đã thua hoàn toàn.
Cô chết không buông, làm chính mình trở nên hèn mọn, đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng mà, cô, cô yêu anh như vậy.
Dựa lưng vào cửa thang máy, gương mặt không ai thấy vùi vào đầu gối, không nhịn được nữa nước mắt rơi như mưa.
*****
“Mày điên thật rồi hả?!” Cửa mở ra, Ôn Nhu xông thẳng vào nhà Ôn Noãn, quăng thứ gì đó xuống trước mặt cô.
Ôn Noãn không đáp, chỉ cầm lên thiệp mời bị ném xuống đất, mở ra, khách sạn Quân Khải tầng ba phòng Mẫu Đơn, bađến năm giờ chiều, phía dưới là chữ kí của Chiếm Nam Huyền, không biếtvốn dĩ là gửi cho tòa báo nào.
“Cám ơn.” Cô nói.
“Ôn Noãn!” Ôn Nhu ảo não ngã ngồi lênsofa:”Rốt cuộc mày còn muốn điên đến khi nào nữa? Mày có thể tỉnh táomột chút được không? Mày định chạy tới cuộc họp báo của cậu ta và BạcNhất Tâm? Để tất cả mọi người dựa vào tin trang bìa ngày mai xem mày như một câu chuyện cười?”
Ôn Noãn nhìn đồng hồ, chắc vẫn còn kịp:”Em muốn đi cắt tóc.”
Ôn Nhu ngây người, bưng hai tay che mặt, sau khi ngẩng đầu đôi mắt to tràn đầy bi ai:”Ôn Noãn, tao——“
“Chị.” Ôn Noãn chặn ngang cô,”Chị có muốn đi spa không?”
Hai dòng nước mặt theo gương mặt xinhđẹp của Ôn Nhu chảy xuống, giống như nỗi đau đã đi đến tận cùng, nhưngchị ngược lại trở nên bình tĩnh:”Bây giờ tao mới biết, thì ra mày là một người có ý chí sắt đá như vậy.”
Ôn Noãn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy chị:”Hôm nay thật sự không được.”
Cô chỉ có hai giờ,”Hôm nào, hôm nào chúng ta lại vui vẻ tán gẫu nhé.”
Ôn Nhu lau nước mắt, lắc đầu:”Không cần.”
Ôn Noãn vùi đầu vào ngực chị,”Xin lỗi.”
“Người nên xin lỗi là tao, dù rằng mười năm này mày chưa từng muốn nghe. Mày đi đi.”
“Chị biết không—–“ Ôn Noãn khó khăn mở lời, “Em cho tới bây giờ chưa từng trách chị.”
“Thật không?” Ôn Nhu giật nhẹ khóe miệng:”Mày cho tới bây giờ chưa từng trách tao?”
Ôn Noãn cắn môi, Ôn Nhu không tin, phút này cho dù cô nói gì, Ôn Nhu cũng sẽ không tin.
“Mày không trách tao? Nếu mày khôngtrách tao, tại sao đến bây giờ vẫn để chuyện ấy trong lòng? Mười nămnay, mày chưa bao giờ cho tao một cơ hội giải thích….Chúng ta là chị emruột, mày yêu Chiếm Nam Huyền——đến nỗi không còn là mình nữa, nhưng, còn tao thì sao?”
Ôn Noãn không thể tin ngẩng đầu lên, cônhìn Ôn Nhu, con ngươi thế nhưng không gợn sóng, chỉ lẳng lặng hỏi:”Chịcho rằng—-em cố ý?”
Ôn Nhu hỏi lại,”Mày có thể để tao nghĩ thế nào?”
Ôn Noãn đứng dậy, muốn cười, nhưng lại nhận ra mình làm sao cũng không cười nổi, bọn họ là chị em ruột.
Có lẽ chính là vì quá thân, cho nênnhững người hiểu nhau nhất sau khi thay đổi lại trở nên xa lạ, khôngphải trước mặt có khoảng cách, mà là người thân thương nhất đó dần dầntrôi xa phía sau lưng.
Ôn Nhu cho rằng cô trốn tránh là để trừng phạt.
Ôn Nhu cho rằng cô không yêu chị ấy.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng chị mình lại có hiểu lầm này với mình, thì ra Ôn Nhu cũng không hiểu, em của chị cho dù làm gì muốn gì, nhưng có một điều từ nhỏ đến lớn vĩnh viễn cũngkhông thay đổi, đó chính là không nói dối.
Một giây kia cô cảm thấy vô cùng chua xót, ngay cả sức lực để giải thích cũng biến mất .
“Chị, cám ơn chị đã mang thiếp mời này đến cho em, có gì sau này chúng ta nói.”
Khi phóng xe vận tốc 130 km/h trên đường Ôn Noãn nghĩ, tất cả rồi sẽ quen, chạy tốc độ nhanh như vậy trên conđường ách tắc, cô đã không còn cảm thấy sợ hãi, nếu Chiếm Nam Huyền muốn đẩy cô xuống vách núi đen, để cô trải qua sự hoảng sợ anh đã từng phảinếm, cô sẽ liều cho anh xem, kết quả xấu nhất chẳng qua cũng chỉ là mấttay lái ở giây nào đó thôi.
Trong xe tiếng ca vẫn vờn quanh, một bài hát đã rất lâu, vốn là “Che đậy bằng lớp phấn son” của Mai Diễm Phương, nhưng bây giờ nó lại do Trương Quốc Vinh hát, giọng ca trầm thấy uyểnchuyển, chậm rãi đong đưa một câu “Chỉ hy vọng được ở bên nhau”, chợtbừng tỉnh cả người, cảm thấy vô cùng chua xót lạnh lẽo.
Dường như không lâu trước kia, trò chơi, hai người chơi với nhau, bài hát này, bọn họ cùng nhau hát, nhưng chốclát không ngờ song thân mất, khi rời đi không biết còn mang theo bao nỗi tiếc nuối, cô nghĩ, không biết hai người họ ở thế giới bên kia, đã gặplại nhau chưa?
Không biết nếu bây giờ cô cũng đi sang thế giới bên kia, liệu có ai muốn gặp lại cô không?
Khi tâm trạng rối loạn xe đã thuận lợi đến Quân Khải, cô đi vào salon tóc trên tầng hai.
Cậu tạo mẫu tóc trẻ vuốt tóc cô, ngạc nhiên do dự:’Tiểu thư, cô chắc chắn muốn cắt chứ?”
“Vâng.”
Vẻ mặt cậu ta tiếc hận:”Để bốn năm năm rồi phải không? Tóc đẹp như thế này cắt đi tiếc lắm, thật sự không cần suy nghĩ lại sao?”
Cô nhắm mắt lại:”Nhanh một chút, tôiđang vội.” Có lẽ những người phụ nữ khác để tóc dài là vì người yêu, cắt tóc ngắn là vì người yêu, nhưng cô thì khác, lúc trước sở dĩ để dài,chẳng qua là muốn thay đổi thói quen tâm lý khi để tóc ngắn—-mỗi lầnbước ra từ phòng tắm, cũng không hy vọng có một đôi bàn tay ấm áp lautóc cho mình, suy nghĩ này sẽ chỉ tự làm tổn thương chính mình mà thôi.
Bây giờ cắt đi, chẳng qua là không muốn bị người ta nhận ra trong cuộc họp báo sắp bắt đầu của Chiếm Nam Huyền, không hơn.
Tự nhiên cô lại nhớ tới đôi mắt xanh vàcái đầu bóng lưỡng của Sinead O’Connor, có phải cô ca sĩ ấy cũng từngmuốn bắt đầu lại từ đầu?
Lọn tóc dài lớn rơi trước mặt.
Có lời ca viết, chỉ cần như vậy, là có thể cắt bỏ vướng bận.
Đáng tiếc không phải ai cũng đều có thể bắt đầu lại từ đầu, ví dụ như cô, sẽ không có ai chịu cho cô cơ hội làm lại lần thứ hai.