Cô không sợ người khác nhìn, tuy nhiên không bao gồm cả loại tình huống thế này. Điều này hoàn toàn khác với bao ánh mắt dõi theo ở trường, Bạch Trác không cần nhìn cũng đoán được vẻ mặt của chúng, chỉ làm người ta thấy kinh tởm.
Tình hình tốt nhất lúc này là mặc kệ, sau đó nhanh chóng bỏ chạy lấy người, nhưng đây là nơi Hứa Yếm đề cử, ngay cả bánh bao chiên cô mới ăn một cái cũng rất ngon, cô không thể lãng phí như vậy được!
Lúc này đồ ăn của ba tên kia cũng được dọn lên, bọn chúng bưng đồ ăn đứng dậy, Bạch Trác khẽ liếc thấy động tác của chúng thì cụp mắt, không nhìn nữa.
Bữa cơm hôm nay không ăn nổi, thậm chí còn không có thời gian đóng gói, cô vội buông đũa chuẩn bị tính tiền rời đi.
Không sao cả, Bạch Trác nghĩ thầm, lần sau lại đến ăn.
Lúc này chiếc ghế ở bàn đối diện cô bị kéo ra, có người ngồi xuống chỗ đó.
Bạch Trác cầm balo, chuẩn bị đứng dậy.
“Ngon không?”
Đối diện bỗng có tiếng vang lên với giọng điệu nhàn nhạt.
Bạch Trác ngừng động tác đứng dậy, tim giật thon thót rồi lập tức ngẩng đầu lên.
Hứa Yếm ngồi đối diện với cô, đang nhìn cô chăm chú.
Bạch Trác ngơ ngác nhìn anh, mãi sau cô mới đảo mắt liếc ba kẻ đang ngoan ngoãn ngồi ăn ở vị trí xa nhất sau lưng Hứa Yếm, rồi lại quay về bình tĩnh nhìn anh mà chẳng bao giờ muốn dời.
Bạch Trác bỏ balo đang nắm chặt, cô nhìn Hứa Yếm rồi lắc đầu: “Không ngon.”
Cô chẳng ăn được tẹo nào, nhưng bây giờ được gặp anh, cô lại cảm thấy no rồi. Mọi ngóc ngách trong trái tim đều được lấp đầy, cái cảm giác lâng lâng sắp nhấn chìm cô.
Hứa Yếm cụp mắt nhìn đĩa bánh bao chiên chỉ thiếu một cái trên bàn, lên tiếng: “Ăn tiếp đi!”
Trong lòng Bạch Trác chua chua ngọt ngọt, duỗi tay đẩy đĩa bánh bao chiên vào giữa: “Cậu còn muốn ăn gì không? Tớ…”
Hứa Yếm ngước mắt nhìn cô: “Bây giờ là 7 giờ, nửa tiếng thôi.”
Nửa tiếng, tôi chỉ chờ cậu nửa tiếng.
Lần nào Bạch Trác cũng có thể đọc được ý ngầm trong lời của Hứa Yếm, trước kia là vậy, bây giờ vẫn thế.
Biết anh không thể ăn, cô mím môi rồi cầm muỗng ăn mấy cái hoành thánh.
Bạch Trác cúi đầu ăn hoành thánh, bỗng dưng người đối diện duỗi tay đẩy đĩa bánh bao chiên đến trước mặt cô.
Bạch Trác không ngước đầu nhưng khóe môi lại cong lên, cầm đũa gắp một cái bánh bao chiên, vừa ăn vừa lén lút ngắm Hứa Yếm.
Vẻ ngoài của anh lạnh lùng, nghiêm túc, người khác vừa thấy là im lặng cách xa, còn Bạch Trác chỉ sợ chưa đủ gần. Cô chỉ mong gần thêm một chút, một chút nữa, gần đến mức vươn tay lên là có thể chạm được vào mái tóc ngắn của anh là tốt nhất.
Hứa Yếm rất hợp với bộ tóc ngắn, bình thường ngũ quan trên khuôn mặt anh đã đẹp, nay càng thêm phô hết toàn bộ vẻ đẹp của anh, hơn nữa lại còn có nét trong trẻo, làm người ta đem lòng mến mộ.
Nghĩ đến đây, Bạch Trác nhìn ba tay đang cúi gằm mặt xuống ăn như thể ước gì được chui luôn đầu xuống đất, tất nhiên là ngoại trừ những tên này.
Thật ra không cần đến nửa tiếng, hơn mười phút cũng đủ để Bạch Trác ăn xong rồi. Một mặt cô muốn ở cùng Hứa Yếm thêm một lát, mặt khác sợ Hứa Yếm chờ đến đói meo.
Tuy nhiên cô cũng chẳng lưỡng lự được lâu liền đưa ra quyết định: Bữa tối của Hứa Yếm quan trọng hơn.
Cứ ăn một miếng lại ngắm Hứa Yếm một lần, làm vậy dường như chẳng hề biết mệt. Cuối cùng, Bạch Trác mất khoảng mười phút là đã ăn xong.
“Tớ ăn xong rồi.” Bạch Trác buông đũa, cầm một tờ giấy lau miệng: “Chúng ta đi thôi.”
Lúc Bạch Trác nói chuyện thì Hứa Yếm đã đứng dậy, đi về phía quầy thu ngân.
Bạch Trác sửng sốt, lập tức phản ứng lại rồi đứng dậy lấy balo, vội vã đến quầy thu ngân. Cô luống cuống lấy ví tiền, đồng thời nói với chị gái thu ngân: “Từ từ chị ơi, chị đừng thu nhé!”
Nhưng chị gái kia chẳng chút do dự nhận ngay tiền của Hứa Yếm, chị cười bảo với giọng kiểu người từng trải: “Ôi dào, em gái thẹn thùng cái gì, ai trả mà chẳng giống nhau!”
Bạch Trác hiểu ý ngoài mặt mà chị ấy nói: “…”
Đúng thật là thế!
Mặc dù chị gái nói rất chuẩn, lý lẽ tuyệt vời, Bạch Trác cũng muốn tuy hai mà một với Hứa Yếm song không phải bây giờ, cô thật sự không muốn mỗi lần gặp anh đều để lại ấn tượng thế này: Người trung gian bán chênh lệch giá sữa chua thì không nói, lại còn ăn chùa, uống chùa.
Lùi mười nghìn bước, cứ cho là cô lừa tiền đi, thế cũng không thể cứ chiếm hời của Hứa Yếm mãi được!
Thoắt cái, vô vàn ý nghĩ hiện lên xoay vần trong đầu Bạch Trác, cuối cùng cô giơ tay đưa tờ 50 tệ cho người trước mặt.
Hứa Yếm chỉ cụp mắt nhìn thoáng qua nhưng không nhận lấy, đi vòng qua cô luôn: “Đi thôi!”
Bạch Trác khóc không ra nước mắt: “…”
Xin anh hãy nhận lấy đi mà!
Bạch Trác hết sức đau đầu, cô thật sự không thiếu tiền.
Bạch Trác biết Hứa Yếm không phải tự nhiên đến đây để ăn với cô, mà anh đến đây chỉ vì ba tên ngồi phía sau thôi.
Hứa Yếm chỉ chỗ cho cô, sau đó những chuyện xảy ra tiếp theo thực ra không liên quan gì đến anh nữa. Nhưng ý thức trách nhiệm và đạo đức của Hứa Yếm không cho phép anh làm như vậy.
Hứa Yếm cũng không lãnh đạm như vẻ bề ngoài, nội tâm anh vô cùng ấm áp. Chuyện này Bạch Trác đã biết từ lâu nhưng giờ vẫn cảm thấy buồn buồn.
Càng tiếp xúc thì Bạch Trác càng đau lòng, lại càng không biết phải yêu anh nhường nào cho đủ.
Hứa Yếm đi phía trước, khi đẩy cửa ra ngoài anh bất ngờ ngoái đầu lại, nhìn lướt qua ba tên kia với biểu cảm không rõ.
Bọn chúng đang lén lút ngó trộm, thấy bị bắt quả tang thì vội cúi đầu chén sạch sẽ.
Đúng là xu cà na!
Biết thế hôm nay trước khi ra khỏi nhà đã xem lịch rồi! Chọc ai không chọc, lại chọc đến ông tướng! Ăn xong rồi còn dám bước ra cửa chắc!
Mãi đến khi Hứa Yếm ra khỏi quán, thằng tóc xanh càng nghĩ càng tức, thụi mạnh tên tóc vàng không dám ho he gì ở kế bên: “Ngắm nữa đê! Tổ bố nó, sao không ngắm nữa?! Nhìn thấy gái đẹp là tớn lên, không thèm xem nó là ghệ của ai à! Sớm muộn gì ông đây cũng bị mày hại chết!”
Tóc tím cũng không nhịn được mà đánh tóc vàng: “Tại mày hết! Chó chết, giờ tao chỉ muốn cạo mẹ đầu đi tu!”
Tóc vàng sụp đổ như thể sắp đi đời nhà ma! Làm gì nghe ác ma kia có bạn gái bao giờ, nếu không cho thêm nửa cái mạng, gã cũng chẳng dám dây vào đâu!
Gã đê tiện thật đấy nhưng không có ngu!
Gã vẫn còn muốn sống!
Hơn nữa tên tóc vàng cũng cay cú cực kỳ, một cô gái trông thông minh, xinh đẹp như thế sao lại thích một người như vậy?! Không sợ lúc ngủ sẽ bị ăn một gậy sao?!
Tóc vàng run rẩy cắn đũa, không dám nói gì.
Ra khỏi quán ăn, Bạch Trác rất tự giác vẫy tay: “Ngày mai gặp lại nha!”
Thật ra nói ngày mai gặp lại thì không phù hợp, nhưng Bạch Trác không muốn sửa, cô không muốn tạm biệt Hứa Yếm!
Cô ghét nhất là phải nói lời tạm biệt với anh, cho dù là mang nghĩa gì cô cũng ghét.
Lúc này trời đã sẩm tối, phố đã lên đèn. Ven đường, dưới ánh đèn mờ nhạt có một cô gái mặc áo khoác đỏ, ngẩng đầu mỉm cười vẫy tay với chàng trai trước mắt.
Cảnh tượng này nhiều năm sau vẫn thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của Hứa Yếm, tựa như bức ảnh có lớp bảo vệ, vĩnh viễn không phai màu.
Mà màu đỏ trên bức ảnh ấy là màu sắc duy nhất trong cuộc đời tối tăm của anh.
HẾT CHƯƠNG 15