… Rầm…
Lục Trí đập bàn chửi thề một tiếng, Tưởng Nguyệt vậy mà thừa nhận. Cô đúng là biết cách chọc gan hắn, biết cách khiến hắn mất đi vẻ lạnh lùng bên ngoài.
“Ăn cơm đi.” Cô nói.
“Nếu thích nó thì tới với nó đi, sao còn ở đây nấu cơm cho tôi?”
“A Trí nói vậy, ngày mai em sẽ dọn lên đồn cảnh sát ở.”
“Tưởng Nguyệt!” Hắn rít lên tên cô, gương mặt phải nói là cực kì khó coi.
Cô ngước mắt lên nhìn hắn, cười chua chát, cô nói: “Tập gọi là dì đi, khéo sau này em phải ngồi sui cưới vợ cho a Trí đó.”
Một gáo nước lạnh dội thẳng vào trong mặt Lục Trí, lửa giận bị dập tắt. Hắn nhớ lại hoàn cảnh lúc đấy, hắn đi cùng Tiêu Đào khi cô ta nói hắn và cô ta đang tìm hiểu, hắn chọn im lặng. Tưởng Nguyệt vì chuyện này mà để trong lòng, không cho hắn đưa về, phớt lờ hắn.
Cô ghen?
Hắn quên mất, Tưởng Nguyệt là người luôn không cho người ta biết cảm xúc thật của mình. Cho dù cô có ghen, cũng bình tĩnh như không có gì. Cô không giống những người phụ nữ khác, thế giới của cô vô cùng tĩnh lặng, nếu có thì chỉ gợn lên một chút sóng nho nhỏ khó nhận ra.
Rõ ràng là hắn sai, nhưng lại muốn về nhà chất vấn cô. Lục Trí hắn cuối cùng cũng thấy lương tâm mình cắn rứt, hắn rõ ràng là đồ tồi. Đứng trước người phụ nữ của mình lại mờ ám không rõ với người phụ nữ khác, đã vậy còn về nhà nổi giận với cô ấy.
“Tưởng Nguyệt, không có chuyện đó xảy ra đâu. Anh và Tiêu Đào có vài chuyện sau này sẽ nói cho em nghe được không?”
“Được chứ, a Trí nói thế nào cũng được.” Cô lại tiếp tục ăn cơm.
Lục Trí thấy cô như vậy, càng nhộn nhào trong lòng. Hắn ngồi xuống bàn ăn, ngoan như cún gắp thức ăn vào bát cho cô.
“Tưởng Nguyệt lát nữa ăn xong anh rửa bát giúp em nha.”
“Cũng được.”
Tưởng Nguyệt chọn cách này để lắc léo câu chuyện, dù sao thì tương lai của cô vẫn còn rất tăm tối. Lục Trí là tình huống phát sinh, được một ngày hay một ngày.
Ăn cơm xong Lục Trí rửa bát, Tưởng Nguyệt ở ngoài xem tivi. Loay hoay một lúc hắn nói ra ngoài mua ít đồ, cô cũng ậm ừ.
Lục Trí vậy mà đi mua kem về dỗ cô, hắn tưởng cô là con nít chắc. Tưởng Nguyệt thấy bộ dạng muốn dỗ cho cô vui cuối cùng cũng phì cười với hắn. Lục Trí thấy vậy mới thở phào trong lòng.
Cả hai nằm cùng một chiếc giường, cô dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Cảnh này có chút quen thuộc, làm cho Tưởng Nguyệt hồi tưởng lại chút chuyện trong quá khứ.
Ngày hôm đó cô nhận được tình báo mật, Lục Đông có dính líu tới m.a tú.y. Là cộng sự với nhau thì tin tưởng nhau là điều kiện tiên quyết, nhưng đây là tin mật không thể nào sai được.
Tưởng Nguyệt lén quan sát vài hôm, không nhìn ra biểu hiện gì khác lạ từ Lục Đông.
Cuối tuần cô nói với anh là cô phải đi công tác vài ngày, bên nước ngoài xảy ra chút chuyện cần tới cô. Lục Đông hoàn toàn tin tưởng, trước khi cô rời khỏi nhà còn nói cô cứ yên tâm, chuyện ở đây đã có anh lo.
Thật ra Tưởng Nguyệt không hề đi công tác đó chỉ là cái cớ, đợi anh rời khỏi nhà cô đã quay lại. Lúc đấy cô mở cửa phòng của Lục Trí lẻn vào, hắn vừa mới tắm ra còn đang cầm khăn lau tóc. Tưởng Nguyệt nhớ như in ánh mắt của Lục Trí khi nhìn cô, hắn trợn mắt, sau đó tìm áo mặc vào.
“Cô… Cô làm cái gì đấy?”
Đúng lúc này Lục Đông đã trở về nhà, cô chạy lại che miệng Lục Trí, ý bảo hắn nhỏ tiếng.
“A Trí nhà có khách, đừng có ra ngoài đấy.” Lục Đông nói vọng vào phòng.
Lục Trí nhìn cô, Tưởng Nguyệt cũng nhíu mày ra hiệu với hắn.
“Biết rồi.”
Đợi một lúc, cả hai chẳng ai nói với ai câu nào. Tưởng Nguyệt len lén mở cửa phòng, hắn cũng đứng phía sau cô cùng nhìn ra bên ngoài.
Lục Đông nằm một mình trên ghế sofa, hai mắt nhắm nghiền, hoàn toàn không có một vị khách nào như anh đã nói. Anh đang phê thuốc, Lục Đông dính vào m.a tú.y đ.á.