– Trời ơi, đẹp quá à! Để tớ chạy lên gọi Ngọc Ánh xuống đi cùng!
– Khoan!
Long Vũ nắm lấy bắp tay cô gái nhỏ, đầu lắc nhẹ nói:
– Đừng làm… “bóng đèn”!
Câu nói ẩn ý của cậu làm Ái Nhi trở thành một con lừa ngốc. Cô đơ cứng nhìn cậu chằm chằm.
– Hả? Sao mà được? Tớ có dẫn điện đâu?
Long Vũ bật cười. Cậu không giải thích mà trực tiếp kéo áo cô đi. Được một đoạn, cậu mới buông tay rồi giảm tốc độ.
Ái Nhi hậm hực bước kế bên, khuôn mặt đáng yêu đã trở nên cau có. Tay nhỏ cầm chặt lồng đèn.
Long Vũ khẽ nhìn xuống. Cậu cũng biết cô khó chịu vì không có Ngọc Ánh đi chơi cùng, nên tìm chuyện để nói.
– Sao mặt nhăn nhó như mèo con khát sữa thế kia?
Ái Nhi giậm chân tức tối nói:
– Kệ tớ!
Câu hỏi thực chất chỉ để mồi cho món đồ cậu sắp đưa. Long Vũ đứng lại, lấy từ trong túi ra một hộp sữa dâu.
– Đây, mèo uống sữa đi.
Cặp mắt của Ái Nhi không giấu nổi sự thèm thuồng. Cô xòe năm ngón tay nhỏ ra.
– C-cảm ơn!
Long Vũ bật cười. Cậu cắm sẵn ống hút rồi đặt sữa vào tay cô bạn.
– Mèo con mà uống nhiều sữa thì thành gì biết không?
– Bò hả?
– Heo!
– N-nè? Ý gì đó đồ ba trợn?
Bắp tay của Long Vũ bị đánh cho vài cái. Cậu cười tủm tỉm bước lùi ra sau.
– Nào! Đau!
Ái Nhi “hứ” một tiếng rồi quay người. Chân nhỏ tung tăng đếm gạch trên vỉa hè.
Các em bé khác cũng được phụ huynh dẫn đi rước đèn. Khi đi ngang qua qua nhau, một vài đứa trẻ còn còn xì xào với bố mẹ.
“Mẹ ơi sao anh kia không cầm lồng đèn như con?”
“À, anh đó đang dẫn em gái đi chơi mà. Giống mẹ đang đi với con nè”
Ái Nhi mải miết uống sữa với ngắm đường phố mà không để cuộc trò chuyện lọt vào tai.
Trần Long Vũ thì khác, nghe rõ mồn một từng chữ. Cậu cho tay vào túi quần, vừa đi vừa nhịn cười. Lâu lâu đôi mắt lén lút nhìn cô “em gái” nhỏ.
Không ngoài dự đoán, nhan sắc của cậu thu hút ánh nhìn của hai cô gái trên đường. Họ phối đồ rất đẹp, chắc cũng chạc tuổi Long Vũ.
“Ê nhìn anh kia đi”
“Ui, gu tớ! Gu tớ”
“Lại xin số điện thoại không?”
“Tớ á? Thôi ngại lắm. Cậu đi đi”
Long Vũ xấu hổ, không muốn tự rước lấy phiền phức. Nhân lúc hai cô gái đó chưa bước đến, cậu choàng tay để lên vai Ái Nhi.
Cô giật mình ngước lên:
– Gì đấy? Hết hồn!
– Đông người. Tôi sợ cậu lạc.
– Đừng gây sự! Cậu bị lạc thì có ấy! Tớ lớn rồi chứ bộ!
Tuy tỏ thái độ nhưng Ái Nhi không từ chối cái khoác tay của Long Vũ. Cô lén liếc lên chàng trai cao ráo đang đi kế bên. Bỗng nhiên cảm thấy con tim nhảy múa loạn xạ trong lồng ngực.
Sao vậy nhỉ?
“Ủa anh ấy có người yêu rồi kìa?”
“Đâu? Có nhầm không?”
“Cậu nhìn cái ánh mắt của ảnh đi. Người yêu là cái chắc!”
“Tiếc ghê. Cũng phải, trai đẹp dễ gì độc thân”
“Chắp tay lên lạy ông trời. Ước gì chồng chị cũng là chồng em”
“Há há! Hay!”